"Em đang ở đâu?"
Thẩm Chiêu Chiêu gửi địa chỉ cho đối phương.
Thịnh Trử Ý lấy một chiếc áo khoác, vừa đi ra ngoài vừa dặn dò cô: "Tìm một chỗ thật an toàn để trốn đi, tuyệt đối không được ra ngoài, anh sẽ tới tìm em ngay."
"Em biết rồi, nhưng nếu bọn họ muốn đưa Diệp Trăn đi thì sao?"
"Em cứ lo cho bản thân trước đã." Thịnh Trử Ý không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của người khác, anh chỉ muốn đảm bảo rằng cô gái này không gặp chuyện gì.
Tuy nhiên, xét đến tính tình bốc đồng của cô gái này, anh dịu giọng trấn an: "Nếu em thực sự không yên tâm thì em có thể báo cảnh sát. Mấy chuyện này để cảnh sát xử lý thì tốt hơn."
"Nhưng nếu chúng ta báo cảnh sát, liệu họ có gây bất lợi cho Diệp Trăn không?" Thẩm Chiêu Chiêu lo lắng, trông nhóm người kia chẳng giống người tốt chút nào, ai mà biết được họ có nổi giận mà làm liều hay không.
"Yên tâm, bây giờ đã là xã hội pháp chế rồi, anh tin rằng bọn họ không dám làm bậy đâu." Thịnh Trử Ý trấn an cô.
Hơn nữa, nếu báo cảnh sát mà vô ích thì họ đến đó cũng chẳng có ích gì.
"Được rồi!"
Miệng thì đồng ý, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu vẫn không yên tâm, cô lén lút quay lại xem tình hình.
Kết quả là khi quay lại, cô lại thấy Diệp Trăn đang đơn độc đối đầu với cả một nhóm người.
Cô từng nghe nói Diệp Trăn biết đánh nhau, nhưng không ngờ cô ấy có thể mạnh mẽ như vậy, dám một mình chống lại năm, sáu người đàn ông trưởng thành.
Thẩm Chiêu Chiêu sợ làm cản trở Diệp Trăn nên không dám vội vàng lao ra, chỉ nín thở núp ở một bên quan sát.
LattesTeam
"Cẩn thận."
Khi thấy có người chuẩn bị tấn công từ phía sau, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi hét lên cảnh báo.
Diệp Trăn không ngờ đối phương sẽ quay lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, cũng may cô ấy phản ứng nhanh, kịp thời tránh được đòn đánh lén từ phía sau. Sau khi đá ngã người đàn ông định tấn công mình, cô ấy chạy về phía Thẩm Chiêu Chiêu, kéo cô đứng dậy rồi nói: "Chạy mau!"
Hai người lao vào con hẻm nhỏ, chạy thục mạng.
Sau lưng là một nhóm người truy đuổi.
Thẩm Chiêu Chiêu chưa bao giờ trải qua khoảnh khắc nguy hiểm và kịch tính như vậy trong đời.
Lần trước chạy bộ ba nghìn mét đã khiến cô suýt mất mạng.
Lần này, Thẩm Chiêu Chiêu không biết mình đã chạy bao lâu, nhưng ước chừng cũng gần giống như lần trước.
Cả hai chạy ra khỏi con hẻm và lao ra đường lớn, tưởng rằng đã cắt đuôi được nhóm người phía sau thì họ lại vô tình đ.â.m vào một chiếc xe điện ở ngã tư.
Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy trước mắt tối sầm, bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
Đứng bên cạnh cô là Thịnh Trử Ý.
"Em bị sao thế?"
Thẩm Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, cô nhớ lại, hình như có một chiếc xe điện đã lao về phía mình. Khi đó, cô mệt đến mức tay chân bủn rủn, không thể né được, những gì xảy ra sau đó thì cô không nhớ rõ.
"Thẩm Chiêu Chiêu, có phải em nghĩ mình giỏi lắm đúng không? Những gì anh nói với em, em có nghe lọt tai câu nào không? Trước khi ra vẻ anh hùng, em không thể cân nhắc xem mình có đủ khả năng hay không à?" Mặt Thịnh Trử Ý lạnh như băng, giọng điệu đầy trách móc.
"Em xin lỗi, em sai rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu lập tức nhận lỗi.
Dù sao thì, nhận lỗi trước vẫn là cách an toàn nhất.
Lời còn dang dở của Thịnh Trử Ý bỗng nhiên bị chặn lại.
Nhìn cô, sắc mặt anh càng khó coi hơn.
Cô gái này, miệng thì nói biết mình sai, nhưng nhìn nét mặt của cô thì chẳng có chút gì là nhận ra lỗi sai cả. Lần sau gặp tình huống tương tự, chắc chắn cô sẽ lại làm y như vậy.
Thịnh Trử Ý vừa tức giận vừa bất lực, anh không biết phải làm sao với cô.
Có trời mới biết, lúc nghe tin cô ngất xỉu và được đưa đến bệnh viện, anh đã lo lắng đến mức nào.
May mắn thay, cô gái này chỉ vì chạy quá lâu nên não bị thiếu oxy mà thôi.
Thẩm Chiêu Chiêu gửi địa chỉ cho đối phương.
Thịnh Trử Ý lấy một chiếc áo khoác, vừa đi ra ngoài vừa dặn dò cô: "Tìm một chỗ thật an toàn để trốn đi, tuyệt đối không được ra ngoài, anh sẽ tới tìm em ngay."
"Em biết rồi, nhưng nếu bọn họ muốn đưa Diệp Trăn đi thì sao?"
"Em cứ lo cho bản thân trước đã." Thịnh Trử Ý không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của người khác, anh chỉ muốn đảm bảo rằng cô gái này không gặp chuyện gì.
Tuy nhiên, xét đến tính tình bốc đồng của cô gái này, anh dịu giọng trấn an: "Nếu em thực sự không yên tâm thì em có thể báo cảnh sát. Mấy chuyện này để cảnh sát xử lý thì tốt hơn."
"Nhưng nếu chúng ta báo cảnh sát, liệu họ có gây bất lợi cho Diệp Trăn không?" Thẩm Chiêu Chiêu lo lắng, trông nhóm người kia chẳng giống người tốt chút nào, ai mà biết được họ có nổi giận mà làm liều hay không.
"Yên tâm, bây giờ đã là xã hội pháp chế rồi, anh tin rằng bọn họ không dám làm bậy đâu." Thịnh Trử Ý trấn an cô.
Hơn nữa, nếu báo cảnh sát mà vô ích thì họ đến đó cũng chẳng có ích gì.
"Được rồi!"
Miệng thì đồng ý, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu vẫn không yên tâm, cô lén lút quay lại xem tình hình.
Kết quả là khi quay lại, cô lại thấy Diệp Trăn đang đơn độc đối đầu với cả một nhóm người.
Cô từng nghe nói Diệp Trăn biết đánh nhau, nhưng không ngờ cô ấy có thể mạnh mẽ như vậy, dám một mình chống lại năm, sáu người đàn ông trưởng thành.
Thẩm Chiêu Chiêu sợ làm cản trở Diệp Trăn nên không dám vội vàng lao ra, chỉ nín thở núp ở một bên quan sát.
LattesTeam
"Cẩn thận."
Khi thấy có người chuẩn bị tấn công từ phía sau, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi hét lên cảnh báo.
Diệp Trăn không ngờ đối phương sẽ quay lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, cũng may cô ấy phản ứng nhanh, kịp thời tránh được đòn đánh lén từ phía sau. Sau khi đá ngã người đàn ông định tấn công mình, cô ấy chạy về phía Thẩm Chiêu Chiêu, kéo cô đứng dậy rồi nói: "Chạy mau!"
Hai người lao vào con hẻm nhỏ, chạy thục mạng.
Sau lưng là một nhóm người truy đuổi.
Thẩm Chiêu Chiêu chưa bao giờ trải qua khoảnh khắc nguy hiểm và kịch tính như vậy trong đời.
Lần trước chạy bộ ba nghìn mét đã khiến cô suýt mất mạng.
Lần này, Thẩm Chiêu Chiêu không biết mình đã chạy bao lâu, nhưng ước chừng cũng gần giống như lần trước.
Cả hai chạy ra khỏi con hẻm và lao ra đường lớn, tưởng rằng đã cắt đuôi được nhóm người phía sau thì họ lại vô tình đ.â.m vào một chiếc xe điện ở ngã tư.
Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy trước mắt tối sầm, bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
Đứng bên cạnh cô là Thịnh Trử Ý.
"Em bị sao thế?"
Thẩm Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, cô nhớ lại, hình như có một chiếc xe điện đã lao về phía mình. Khi đó, cô mệt đến mức tay chân bủn rủn, không thể né được, những gì xảy ra sau đó thì cô không nhớ rõ.
"Thẩm Chiêu Chiêu, có phải em nghĩ mình giỏi lắm đúng không? Những gì anh nói với em, em có nghe lọt tai câu nào không? Trước khi ra vẻ anh hùng, em không thể cân nhắc xem mình có đủ khả năng hay không à?" Mặt Thịnh Trử Ý lạnh như băng, giọng điệu đầy trách móc.
"Em xin lỗi, em sai rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu lập tức nhận lỗi.
Dù sao thì, nhận lỗi trước vẫn là cách an toàn nhất.
Lời còn dang dở của Thịnh Trử Ý bỗng nhiên bị chặn lại.
Nhìn cô, sắc mặt anh càng khó coi hơn.
Cô gái này, miệng thì nói biết mình sai, nhưng nhìn nét mặt của cô thì chẳng có chút gì là nhận ra lỗi sai cả. Lần sau gặp tình huống tương tự, chắc chắn cô sẽ lại làm y như vậy.
Thịnh Trử Ý vừa tức giận vừa bất lực, anh không biết phải làm sao với cô.
Có trời mới biết, lúc nghe tin cô ngất xỉu và được đưa đến bệnh viện, anh đã lo lắng đến mức nào.
May mắn thay, cô gái này chỉ vì chạy quá lâu nên não bị thiếu oxy mà thôi.
/241
|