Quan Môn

Chương 522 - Nữ Thư Ký? Bí Thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra Trẻ Tuổi

/1169


Đối diện với các bức tường phủ kín gương, có thể thấy rõ từng động tác của chính cô ta, cũng có thể tùy thời điều chỉnh động tác của mình, làm cho nàng biết rõ nên tối ưu động tác thế nào, cảm giác của động tác theo âm nhạc.

Nữ tử trẻ tuổi này giống như chìm đắm vào trong nhạc và nhảy múa, vòng eo nhỏ nhắn như lá liễu đung đưa trong gió, tại tùy ý lắc lư, giống như tùy thời có thể bị gãy, tóc dài phiêu tán ra ngoài, xoẹt qua từng vòng cung trên không trung, giống như muốn cắt đứt không gian.

- Quách Du Du...

Trong khoảng thời gian ngắn Tôn Lộ cũng bị vũ đạo của cô gái này hấp dẫn, cả buổi mới kịp phản ứng, chính mình tới tìm nàng là có việc cần làm.

Cô gái trẻ tuổi này mắt điếc tai ngơ với tiếng kêu này, nàng vẫn nhảy múa theo tiết tấu của âm nhạc, sắc mặt xuất hiện một loại thần sắc tiêu hao thể lực, rất hiển nhiên nàng đã nhảy múa như vậy thật lâu rồi.

- Quách Du Du, cha của ngươi sắp chết rồi!

Tôn Lộ thấy đối phương không quan tâm tới mình, không khỏi cả giận nói.

Cô gái trẻ tuổi vẫn đắm chìm vào trong âm nhạc và vũ đạo của mình, Tôn Lộ nói nàng không quan tâm.

Cách nhìn của Tôn Lộ lập tức có lửa giận ngàn trượng, đi qua một bên tắt chốt nguồn điện.

Lập tức âm nhạc dừng lại, cô gái trẻ kia như chim bị trúng tên, bỗng nhiên dừng lại, ngã xuống đất, giống như đã chết vậy, chỉ có bộ ngực đang phập phồng mới chứng tỏ nàng đang còn sống

- Quách Du Du, tôi đã nói cô có nghe hay không vậy?

Tôn Lộ đi tới trước mặt cô gái trẻ này, cả giận nói:

- Cha của cô sắp chết rồi, cô còn có tâm trạng nghe nhạc nhảy múa sao, tâm của của bằng đá sao?

- Ông ta có chết thì liên quan gì tới tôi?

Cô gái trẻ này thật lâu mới trả lời, hơi thở vẫn không đều đặn.

Trải qua nhảy múa nhịp điệu cao này, trên mặt nàng đổ mồ hôi, sợi tóc cũng dính vào nhau, nàng đứng lên, sau đó cũng không quan tâm tới Tôn Lộ, nàng cởi đồ ném trên mặt đất, trên người chỉ mặc nội y đi thẳng vào trong phòng tắm.

- Cô...

Tôn Lộ nhìn thấy thế thì tức giận hổn hển, nói:

- Cha là của cô, chuyện ông ta sống chết sao không liên quan tới cô?

- Tôi không có người cha như vậy.

Đã đi vào phòng tắm Quách Du Du đem trên người chỉ vẹn vẹn có nội y cởi, sau đó kéo lên rèm, bắt đầu tắm vòi sen.

- Nhưng mà ông ta vẫn là cha của cô.

Tôn Lộ nói ra.

- Cô có thể không nhận mẹ kế như tôi, nhưng mà cô không thể không nhận cha của cô, hiện tại ông ta bị người ta bắt đi rồi, lập tức khó giữ được tính mạng, tôi đã đi tìm tất cả phương pháp rồi, người ta không ai trợ giúp, hiện tại chỉ có cô mới cải biến vận mệnh của ông ta.

Thân ảnh trong rèm đung đưa, chợt nghe tiếng nước chảy ầm ầm.

- Người bắt cha của cô gọi là Diệp Khai, là bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố Long Thành, chỉ cần hắn ta đồng ý thì cha của cô sẽ được thả ra.

Tôn Lộ cũng không quan tâm người quản lý có nghe hay không, nói thẳng ra.

- Tôi đem tư liệu ném ở đây, nếu cô còn nhận người cha này thì cứ xem!

- Tôi đã sớm không có cha như vậy.

Quách Du Du cũng nói được một câu.

- Có gọi hay không thì có vấn đề gì?

Tôn Lộ phản bác nói:

- Ông ta tạo điều kiện cho cô, tạo điều kiện cho cô tới trường, tạo điều kiện cho cô vào học viện vũ đạo, ngay cả căn phòng này còn mưa cho cô, còn gạt tôi, xem tôi không biết gì sao? Hiện tại ông ta sắp chết rồi, cô là con gái ruột còn không quan tâm, cô có phải là người hay không?

- Ông ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, đây là biện pháp trừng phạt ông ta.

Quách Du Du nói ra.

- Cô nhớ kỹ, người khác trừng phạt là đúng tội rồi, nhưng mà cô làm con cái không có tư cách nói như vậy!

Sau khi Tôn Lộ nói xong thì xoay người rời đi.

Tiếng nước chảy trong phòng vẫn rì rào, nhưng mà thân ảnh sau rèm đã đứng bất động.

Qua chừng hai mươi phút sau thì cô gái trẻ tuổi bên trong đi ra, chỉ thấy dáng người của nàng vô cùng yểu điệu, xương cốt nhỏ nhắn và dáng người thon dài, nụ hoa trước ngực lúc này còn chớp động óng ánh của nước, dường như là hoa sen trong nước.

Tay của cô gái này cầm khăn tắm, đem dáng người mỹ hảo của mình bao vào bên trong, sau đó đưa ánh mắt nhìn qua tờ giấy trên bàn.

- bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra thành phố Long Thành, Diệp Khai?

Cô gái trẻ xem xong liền cau mày.

Nàng là Quách Du Du, con gái ruột của Quách Sĩ Tuyền, nhưng mà mẹ của nàng mất sớm nên Tôn Lộ là mẹ kế của nàng, nhưng mà Quách Du Du không cách nào tiếp nhận được chuyện Quách Sĩ Tuyền tái hôn, cho nên từ khi tiểu học nàng đã ra ngoài sống, bắt đầu thì ở trong trường học, về sau thì ở một mình.

Quách Sĩ Tuyền trừ cho nàng tiền sinh hoạt ra thì không hỏi chuyện khác, nhưng không ngờ hôm nay Quách Sĩ Tuyền gặp đại phiền toái, thế cho nên Tôn Lộ chạy đến nơi đây tìm được nàng.

- Tôi thì có biện pháp nào chứ?

Cầm tờ giấy trong tay, Quách Du Du cười khổ nói.

Nhưng mà nàng lập tức hiểu được ý của Tôn Lộ, trên tư liệu biểu hiện Diệp Khai chỉ có mười chín tuổi, rất hiển nhiên Tôn Lộ là muốn nàng thi triển mỹ nhân kế, câu dẫn Diệp Khai, sau đó coi đây là áp chế đem Quách Sĩ Tuyền thả ra.

Quách Du Du cũng không cho rằng đây là ý kiến hay, trên thực tế tuy nàng học vũ đạo, nhưng mà đầu óc của nàng không có ngu ngốc, trái lại điểm số thời điểm nàng thi đại học năm đó vào trường đại học trọng điểm quốc gia cũng không thành vấn đề.

Nàng rất rõ ràng, nhân vật như Diệp Khai, tuổi còn trẻ như vậy đã là bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thì thân phận chắc chắn không phải chuyện đùa, cho nên làm gì có chuyện cấu kết với cô gái không rõ thân phận như mình chứ? Tôn Lộ cũng quá chắc hẳn phải vậy, cho rằng nam nhân gặp mỹ nhân sẽ biến thành động vật suy nghĩ bằng thân dưới, loại suy nghĩ sai lầm này quá lớn.

- Xem như mình trả nợ vậy.

Thật lâu sau Quách Du Du có chút bất đắc dĩ lẩm bẩm.

Diệp Khai ngủ giấc có cảm giác tôt, sau khi bắt đầu thì đi thị ủy.

Hắn đầu tiên đi gặp bí thư thị ủy Kim Trạch Khải, hai người nói chuyện phiếm vài câu, bí thư thị ủy trưởng Điền Quang Lực cùng Diệp Khai đi Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố xem văn phòng làm việc của mình, gặp các thuộc cấp của mình.

Văn phòng thị ủy trong thành phố Long Thành phân thành vài khu vực, trong đó Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố là một cao ốc độc lập, tổng cộng có tám tầng, trên trăm gian phòng.

Ở chỗ này phân bố nơi cho Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố cùng cục giám sát, nhân viên công tác chừng ba trăm người, có thể nói là cơ cấu khổng lồ.

- Diệp bí thư, cao ốc Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố này xây được hai năm rồi, biết rõ Diệp bí thư sắp tới Long Thành công tác nên chúng tôi đã cho sửa chữa lại, cũng không biết là có hợp tâm tư của ngài hay không.

Điền Quang Lực cười nói với Diệp Khai.

Mặc dù nói Điền Quang Lực là đại quản gia của thị ủy, đồng thời cũng là thị ủy thường ủy, nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi như Diệp Khai thì không nên có giá đỡ này, dù sao Diệp Khai trên danh nghĩa cũng là thị ủy thứ tư, đồng thời còn là cán bộ cấp chính sảnh, so với thị ủy chuyên trách phó thư kí còn cao hơn nhiều.

- Tôi không yêu cầu điều kiện của văn phòng phải cao, ban đầu ở trong nước trù hoạch kiến lập vùng giải phóng Thánh Vương