Phu Nhân Ngoan Ngoãn, Tổng Tài Hết Mực Cưng Chiều

Chương 20

/1103



Mộ Đình Kiêu ôm lấy cô, hai tay càng siết chặt vòng eo của cô.

 Cố Khuynh Thành giãy giụa, nhưng cô càng cử động, người đàn ông phía sau lại càng ôm chặt hơn.

 Cuối cùng, hơi thở của anh gần như dán sát vào cổ cô, dày đặc bao phủ, khiến cô không thể trốn tránh.

 Sau vài lần giằng co, Cố Khuynh Thành kiệt súc.

 Thật sự quá mệt rồi.

 Cô dứt khoát nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.

 May mà Mộ Đình Kiêu vẫn còn chút lương tâm, chỉ ôm lấy cô, không có hành động gì quá mức.

 Ngay khi cô sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên, dái tai mềm mại bị ai đó khẽ chạm vào.

 Giọng nói trầm ấm dịu dàng của Mộ Đình Kiêu vang lên: "Chuyện hôm nay, anh thay Tiểu Đường xin lỗi em.

 " Chỉ một câu này, toàn thân Cố Khuynh Thành lập tức cứng đờ.

 Trái tim cô như rơi vào hầm băng.

 Lạnh thấu tận xương.

 Anh thay Thẩm Đường xin lỗi? Từ bao giờ Mộ Đình Kiêu lại biết nhún nhường vì người khác như thế? Cố Khuynh Thành không nhìn anh, chỉ cười nhạt: "Xin lỗi sao? Vậy anh lấy thân phận gì để nói lời đó? Bạn trai của Thẩm Đường? Hay là vị hôn phu của tôi?" Mộ Đình Kiêu nắm lấy tay cô: "Khuynh Thành, anh chỉ không muốn hai người trở thành kẻ thù.

 " "Vậy sao?" Cô cười nhạt.

 Hôm nay cô đã quá mệt rồi, thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa.

 Càng không muốn nghe thêm cái tên Thẩm Đường.

 Nên cuối cùng, cô chỉ đáp lại một câu đầy chua xót: "Mộ tổng đã thay cô ấy xin lỗi, thì tôi còn lý do gì để không chấp nhận nữa.

 Được rồi, tôi tha thứ.

 " Thế nhưng dù vậy, Mộ Đình Kiêu vẫn không hài lòng.

 "Khuynh Thành, điều anh muốn là em thật lòng chấp nhận lời xin lỗi của Tiểu Đường, chứ không phải qua loa cho có.

 " "Vậy thì thật xin lỗi Mộ tổng, tôi không làm được.

 " Cố Khuynh Thành từ chối dứt khoát, không chút do dự.

 Sắc mặt Mộ Đình Kiêu trở nên u ám, vô cùng khó coi.

 Căn phòng lập tức rơi vào im lặng, đến cả không khí cũng trở nên ngột ngạt.

 Cố Khuynh Thành nghĩ, trong một đêm như thế này, hai người thật sự không nên nằm chung giường.

 Vì vậy, cô đứng dậy, mở cửa ra.

 "Em đi đâu?" Mộ Đình Kiêu hỏi.

 "Phòng ngủ phụ, tôi muốn ngủ một giấc cho yên.

 " Lông mày Mộ Đình Kiêu lập tức nhíu chặt lại: "Sao vậy, ở cạnh anh mà em đến cả giấc ngủ cũng không ngủ nổi à?" Nói xong, anh liền kéo mạnh Cố Khuynh Thành lại, bá đạo đẩy cô lên giường: "Tối nay ngoài việc ở bên anh, em không được đi đâu hết.

 Cố Khuynh Thành dĩ nhiên không chấp nhận.

 Tuy cô không mạnh bằng anh, nhưng cũng không phải người cam chịu bị ép buộc.

 "Mộ Đình Kiêu, anh buông tôi ra.

 " "Đồ khốn, anh đừng có mơ, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho Thẩm Đường, trừ khi tôi chết.

 " Nhưng Cố Khuynh Thành càng nói, Mộ Đình Kiêu lại càng tức giận.

 Kết quả cuối cùng là, cả người cô bị anh đè chặt xuống giường.

 "Vừa rồi mắng anh cái gì? Hử... ?" Ánh mắt Mộ Đình Kiêu đầy nguy hiểm, chăm chú nhìn cô.

 "Không có gì.

 " Cố Khuynh Thành quay mặt sang chỗ khác, cuối cùng vẫn chùn lại.

 Dưới ánh đèn vàng nhạt, Mộ Đình Kiêu cứ thế nhìn cô.

 Anh vẫn luôn cho rằng, chỉ có dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng của cô mới dễ thương.

 Không ngờ, dáng vẻ nổi giận, giương nanh múa vuốt của cô, anh cũng thấy thích, thậm chí còn có chút không kiềm chế nổi.

 "Khuynh Thành, anh... " Ánh mắt Mộ Đình Kiêu nhìn cô nóng rực, môi mỏng càng lúc càng tiến gần.




/1103

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status