Loại chuyện giữa nam nữ, luôn khiến con người ta vừa vui sướng vừa đau khổ.
"Ngoan, thêm một lần nữa.
" Cố Khuynh Thành cả người ướt đẫm mồ hôi, vừa mệt mỏi nằm xuống thì cơ thể mềm mại đã lại bị anh ôm lên.
Động tác của anh vừa mạnh mẽ vừa gấp gáp, nhưng vào khoảnh khắc quan trọng, cô vẫn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt van nài hỏi anh: "Đình Kiêu, không dùng biện pháp tránh thai nữa được không? Em muốn có một đứa con.
" Mộ Đình Kiêu rõ ràng sững lại một chút.
Nhưng rất nhanh anh đã lạnh lùng mở miệng, giọng nói vang thẳng vào tai cô: "Có con sẽ kéo theo nhiều vấn đề, bây giờ anh chưa muốn có.
" Cố Khuynh Thành cắn môi, đôi mắt lập tức đỏ hoe: "Nhưng chúng ta sắp kết hôn rồi, người lớn trong nhà cũng rất mong có một đứa cháu, thật sự không được sao?" Những lời này, đã mang theo ý cầu khẩn.
Bởi vì, cô thật sự rất muốn gả cho anh, cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc, sinh một đứa con.
Nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Mộ Đình Kiêu, cô cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Được rồi, chuyện con cái chúng ta bàn sau vậy.
" Sắc mặt của Mộ Đình Kiêu lúc này mới dịu đi đôi chút.
Ngay khi anh định tiếp tục, điện thoại vang lên.
Cuộc gọi vừa kết nối, một giọng nói dịu dàng mềm mại truyền đến: "Đình Kiêu, xin lỗi, muộn thế này rồi còn làm phiền anh.
" "Nhưng mà vừa nãy em không cẩn thận ngã trong phòng khách, chân đau quá.
Nếu anh bận, thì em tự mình... " Thẩm Đường còn chưa nói hết câu, Mộ Đình Kiêu đã lên tiếng: "Em ở yên đó đợi anh, anh sẽ đến ngay.
" "Được, Đình Kiêu, em không làm phiền anh và Khuynh Thành chứ? Đừng để cô ấy hiểu lâm.
Hay là, để em tự bắt xe... " " "Không phiền gì cả, em đừng nghĩ nhiều.
" Giọng của Mộ Đình Kiêu nhẹ nhàng ấm áp như làn gió xuân.
Ha ha... Cố Khuynh Thành thật sự rất muốn cười.
Bây giờ cả hai người đang ở trong phòng tắm, cơ thể đều ướt đẫm, bầu không khí mờ ám, tên đã lên cung, chỉ chờ nhắm bắn.
Cái gọi là "không phiền gì cả" của Mộ Đình Kiêu chính là như thế này.
Hóa ra, được thiên vị chính là không cần kiêng nể gì, là có đặc quyền, là ngoại lệ, là vượt ra khỏi mọi quy tắc.
Chỉ tiếc rằng, người phụ nữ được vị hôn phu của cô thiên vị lại không phải là cô, mà là một cô gái khác.
Thật mỉa mai làm sao! Rất nhanh, Cố Khuynh Thành đã bị quấn lại.
Chiếc khăn tắm lớn phủ lên người cô, che đi thân hình quyến rũ.
"Anh bế em lên giường, em ngủ trước đi!" Mộ Đình Kiêu nói, giọng hiếm khi dịu dàng.
Nhưng những lời này lại như một gáo nước lạnh, dội thẳng vào trái tim cô.
Anh định đi tìm Thẩm Đường Cố Khuynh Thành siết tay thật chặt, toàn thân gần như cứng đờ.
Một lúc lâu sau, cô bước từng bước nhỏ, chậm rãi tiến lại gần, làm ra hành động mà ngay cả bản thân cô cũng thấy điên rồ đến cực điểm và không dám tin.
Cô đưa tay, ôm chặt lấy Mộ Đình Kiêu.
Cô cất giọng dịu dàng, cũng đầy run rẩy: "Hôm nay ở lại với em, đừng đi được không?" Mộ Đình Kiêu rõ ràng cũng có chút bất ngờ.
Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, anh nhanh chóng phản ứng, xoa nhẹ mái tóc cô.
"Đừng làm loạn, cô ấy bị thương, không phải chuyện nhỏ.
" "Nhưng bây giờ em cũng rất cần anh, em không muốn anh rời đi.
" Cố Khuynh Thành đỏ mắt, cắn chặt đôi môi đến bật máu.
/1103
|