Cô ta cắn răng, ánh mắt đầy hiểm độc: Lần sau em nhất định sẽ cho người xé nát mặt cô ta! Tống Hân! Đôi mắt Phó Tư Yến lạnh như băng, đồng tử hơi nheo lại.
Tống Hân bỗng thấy chân tay tê dại.
Gương mặt tuấn tú của anh u ám hẳn đi: Tôi chỉ nói một lần.
Thu dọn hết mấy cái trò bẩn thỉu của cô lại.
Không được động đến cô ấy.
Tống Hân bị khí thế đáng sợ kia đè ép đến mức không thở nổi, mấy chiêu độc ác còn chưa kịp thực hiện đã bị nuốt ngược trở lại.
Cô ta lắp bắp: Biết, biết rồi... Phó Tư Yến lạnh lùng lướt mắt nhìn cô ta, xoay người rời đi, thuận miệng căn dặn Chu Mục phía sau: Người không phận sự, sau này không được phép vào đây.
Tống Hân vẫn chưa kịp hiểu, còn đang cười nịnh: Anh họ quản lý một công ty lớn như vậy, tất nhiên phải có quy tắc rồi.
Chớp mắt sau đó, Chu Mục tiến đến, làm một động tác mời: Tống tiểu thư, mời.
Tống Hân lúc này mới bừng tỉnh, thì ra người không phận sự là chỉ cô ta.
Cô ta vội vàng định chạy theo Phó Tư Yến, nhưng bị bảo vệ Chu Mục gọi tới kéo thẳng ra ngoài.
Cho dù cô ta có giãy giụa, gào khóc cũng không ai nể mặt.
... Minh Khê trở lại văn phòng, thay một bộ đồ sạch sẽ.
Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, trong lòng cô trống rỗng đến lạ.
Tan tầm.
Chu Mục chặn cô lại ở cổng: Trợ lý Minh, tổng giám đốc có việc gấp, bảo tôi đưa cô đi.
Minh Khê từ chối.
Trước đây cô không nhìn rõ.
Bây giờ thì đã quá rõ rồi... Cô là gì chứ? Phó Tư Yến làm sao có thể cùng cô đi thăm bà ngoại.
Minh Khê đến bệnh viện, đúng lúc dì hộ lý đang chuẩn bị đút cơm cho bà, cô liền đón lấy, tự tay chăm sóc bà ăn uống.
Trước đây bà sống ở quê, tháng trước kiểm tra ra viêm tụy, cô mặc kệ bà phản đối, nhất quyết đưa bà lên thành phố điều trị.
Bà không biết chuyện cô kết hôn giấu kín.
Ban đầu Minh Khê định hôm nay đưa Phó Tư Yến đến, cho bà một niềm vui bất ngờ, giờ xem ra cũng chẳng cần nữa.
Đợi bà ngủ yên, Minh Khê mới ra khỏi phòng bệnh, đứng trước cửa đợi xe.
Từ xa, một chiếc xe hơi đen bóng dừng ngay trước cổng bệnh viện.
Đôi mắt Minh Khê bỗng sáng lên, là xe của Phó Tư Yến! Anh đến bệnh viện tìm cô sao? Khoảnh khắc đó, bao ấm ức và tổn thương đều bị cô quăng ra sau đầu.
Nếu Phó Tư Yến đến tìm cô, phải chăng là bằng chứng cho thấy anh vẫn quan tâm đến cô... Cửa xe mở ra, người đàn ông bước xuống với sải chân dài.
Minh Khê mừng rỡ bước tới.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô chết lặng tại chỗ.
Chỉ thấy Phó Tư Yến vòng sang phía bên kia, cúi người thật nhẹ nhàng bế xuống một cô gái.
Trên gương mặt tuấn tú là vẻ lo lắng và xót xa hiện rõ.
Trong tích tắc, sắc mặt Minh Khê trắng bệch, trái tim nặng trĩu như vừa bị ai đó đập vỡ tan tành... Dáng người cao lớn của người đàn ông từ xa bước nhanh lại gần, lướt qua cô như gió thoảng, không chút dừng lại.
Không biết là không nhìn thấy hay cố tình làm như không thấy.
Nhưng Minh Khê thì đã nhìn thấy rõ — cô gái trong vòng tay anh ta, gương mặt giống hệt với người trong tin tức.
Chính là Lâm Tuyết Vi.
Minh Khê lê từng bước chân nặng trĩu rời khỏi bệnh viện.
Cô như người mất hồn, cả người như hóa đá.
Trên xe taxi, tài xế hỏi cô đi đâu.
/2129
|