Ông Chủ Bá Đạo ,Cuối Cùng Vẫn Phải Quỳ Trước Mặt Vợ

Chương 4

/2129



Cô từng nghĩ hai năm là đủ dài để anh thấy được tình yêu và sự chân thành của mình... Nhưng tất cả... chỉ là cô tự tưởng tượng mà thôi... Thì ra, dù cô có cố gắng đến đâu, vẫn không bằng một người cũ quay về.

 Cửa thang máy mở ra, Minh Khê đã khôi phục vẻ bình thản như thường, chỉ là sắc mặt tái nhợt quá mức.

 Cô gắng gượng bước vào phòng trà, định pha một tách trà để mình tỉnh táo hơn.

 Tiếng tán gẫu của vài đồng nghiệp bên trong lọt vào tai cô.

 Cậu xem tin tức chưa, Lâm Tuyết Vi về nước rồi đó.

 Là ai thế? Cậu không biết à? Cô ấy là thiên kim tiểu thư nhà họ Lâm, còn là nhà thiết kế cao cấp nổi tiếng nữa, quan trọng hơn, cô ấy từng là bạn gái duy nhất được tổng giám đốc công khai đấy, nghe nói còn là mối tình đầu của anh ấy nữa! Không phải có tin đồn tổng giám đốc với trợ lý Minh có gì đó à? Cô ta á? Nhiều lắm thì cũng chỉ là bạn giường thôi, tổng giám đốc chưa từng thừa nhận, vậy mà còn ảo tưởng mình là vợ chính thất, ngốc chết đi được! Khóe môi Minh Khê nhếch lên, nở nụ cười chua chát, cảm thấy mọi người dường như đều nhìn rõ mọi chuyện hơn cô.

 Chỉ có mình cô, vẫn chìm đắm không tỉnh ngộ.

 Ồ, mộng mơ làm vợ tổng giám đốc cuối cùng cũng tỉnh rồi sao? Phía sau vang lên giọng điệu giễu cợt, người bước vào là Tống Hân – em họ Phó Tư Yến, bình thường vốn không ưa gì cô.

 Có lẽ toàn bộ lời đàm tiếu trong phòng trà vừa rồi, cô ta đều nghe được.

 Minh Khê không muốn gây chuyện tại công ty, quay người định rời đi, nhưng lại bị Tống Hân chặn đường.

 Tay cô ta cầm cốc cà phê vừa rót, giọng gay gắt: Giờ chị Tuyết Vi về rồi, cô nghĩ anh họ tôi còn muốn lên giường với loại hàng rẻ tiền như cô không? Thấy Minh Khê không phản ứng, Tống Hân càng được đà mỉa mai.

 Hay là tôi giới thiệu vài ông già cho cô? Dù sao cô cũng giỏi việc ấy, ngủ với ai chẳng giống nhau? Bàn tay buông thõng bên người Minh Khê siết chặt, giọng lạnh nhạt vang lên: Đây là công ty, không phải chốn phong trần.

 Nếu Tống tiểu thư muốn buôn bán thì nên tìm chỗ khác thích hợp hơn.

 Cô... Minh Khê đang bóng gió mắng cô ta làm tú bà.

 Sắc mặt Tống Hân biến đổi rõ rệt.

 Đột nhiên, cô ta hất mạnh ly cà phê nóng về phía Minh Khê.

 Minh Khê không ngờ cô ta lại mất lý trí đến vậy, vội giơ tay chắn, cả ly cà phê nóng hổi hắt thẳng lên cánh tay cô, làn da trắng muốt lập tức ửng đỏ một mảng lớn.

 Minh Khê đau đến nhíu chặt mày, giận dữ quát: Cô điên à?! Lúc này đang là giờ nghỉ, người xem náo nhiệt không ít, Tống Hân lại càng đắc ý.

 Cô ta độc địa mở miệng: Ngày nào cũng đắc ý như bà hoàng, tưởng người ta không biết chắc? Cô chẳng qua chỉ là đứa con hoang không cha không mẹ... Bốp! Lời nói của Tống Hân bị một cái bạt tai giòn tan chặn lại.

 Cô ta hoàn toàn không ngờ Minh Khê – người thường ngày luôn nhẫn nhịn cô – lại dám đánh mình, nhất thời chết lặng.

 Mất một lúc lâu mới bặm môi nghiến răng: Cô, cô dám đánh tôi?! Minh Khê lạnh lùng nhìn cô ta: Tôi đang dạy cô thế nào là lễ phép.

 Từ nhỏ cô đã mồ côi cha mẹ, nhưng không ai có quyền sỉ nhục cô.

 Sắc mặt Tống Hân trắng bệch.

 Là em họ của Phó Tư Yến, cô ta đã quen với việc được người khác tâng bốc, đây là lần đầu bị bẽ mặt như vậy.




/2129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status