Ánh sáng mà cô trông đợi... vẫn chưa chiếu đến nơi cô đứng.
Tại hành lang bệnh viện Bây giờ Tuyết Vi như vậy rồi, cậu còn không ở lại chăm sóc? – Cố Diên Chu áo sơ mi đen cởi lỏng mấy nút, dáng vẻ lười biếng không ràng buộc.
Phó Tư Yến ánh mắt sâu thẳm, không nói lời nào.
Cố Diên Chu tựa vào cửa sổ, một tay đút túi, nheo đôi mắt hoa đào trêu chọc: Phó Tư Yến, cậu định nghiêm túc thật đấy à? Tôi còn nhớ lúc đầu cậu nói cưới là để ông nội đang bệnh vui lòng.
Giờ ông ổn rồi, Tuyết Vi cũng như vậy, mà cậu vẫn chưa chịu ly hôn? Nhìn dáng vẻ im lặng của Phó Tư Yến, như đang suy nghĩ điều gì, Cố Diên Chu cố ý châm chọc: Tôi nhắc trước nhé – đừng có ngu ngốc đến mức động lòng.
Minh Khê xuất thân như thế, lấy gì xứng với cậu? Chơi rồi thì buông đi.
Cố Diên Chu.
– giọng Phó Tư Yến lạnh như tảng băng, ánh mắt sắc như dao.
Đừng quên – Minh Khê là vợ tôi! Cố Diên Chu bật cười: Thế đã cuống lên rồi à? Vậy còn món nợ cứu mạng cậu nợ Tuyết Vi, tính sao đây? Bầu không khí lập tức đóng băng lại, đôi môi mỏng của Phó Tư Yến mím thành một đường thẳng tắp.
Lúc này, y tá trong phòng bệnh bước ra gọi người, nói bệnh nhân đã tỉnh.
Cố Diên Chu cũng không trêu anh nữa, cười hờ hững: Mau vào an ủi cô ấy đi, quán bar vẫn đợi cậu.
Trong phòng bệnh, Lâm Tuyết Vi vừa hạ sốt, bác sĩ nói phản ứng thải ghép sau ca cấy ghép tủy xương đã xuất hiện, cứ sốt đi sốt lại thế này rất nguy hiểm với sức khỏe cô ta.
Lâm Tuyết Vi siết chặt tay Phó Tư Yến, mắt ngấn nước: Anh A Yến, vai em đau quá, chỗ nào cũng đau cả, cơ thể em sợ là không chờ được nữa rồi.
Anh có thể cưới em sớm một chút không? Phó Tư Yến trầm mặc, rút tay ra khỏi cái siết chặt kia rồi xoa đầu cô ta: Được.
Lâm Tuyết Vi nghe thấy lời hứa liền mềm nhũn trong lòng, dịu dàng rúc vào lòng anh như nước.
Phó Tư Yến nhíu mày, thân thể hơi cứng đờ, rõ ràng muốn đẩy cô ta ra.
Cảm nhận được anh muốn lùi lại, Lâm Tuyết Vi chớp thời cơ ôm chặt lấy anh, cơ thể cọ sát đầy mê loạn, ngón tay không an phận đưa xuống thắt lưng, định cởi dây nịt của anh.
Cô ta kiều mị thỏ thẻ: Anh A Yến, thật ra... em có thể... Chưa nói hết câu, tay cô ta đã bị Phó Tư Yến chụp lấy.
Anh lùi về sau một bước, vẻ mặt lãnh đạm: Nghỉ ngơi cho tốt, anh về trước.
Lâm Tuyết Vi rút tay lại trong lúng túng, gương mặt thất vọng: Anh A Yến, anh không ở lại với em sao? Có dì Lâm rồi, sẽ chăm sóc em.
Nhưng anh biết rõ người em muốn là anh mà! Lâm Tuyết Vi không cam lòng.
Phó Tư Yến hơi cau mày, giọng lạnh nhạt: Tuyết Vi, anh vẫn chưa ly hôn.
Theo lý, Tuyết Vi từng liều mạng cứu anh, giờ lại bệnh nặng, anh nên hoàn thành tâm nguyện của cô ta vô điều kiện.
Nhưng không hiểu sao, có điều gì đó đã âm thầm thay đổi... Anh A Yến, anh biết lòng em mà, nếu anh không cưới em... em sẽ muốn chết mất... Lâm Tuyết Vi vừa nói vừa úp mặt vào tay khóc rưng rức.
Phó Tư Yến nhìn cô ta với ánh mắt phức tạp, khẽ nói: Anh sẽ sớm sắp xếp.
Tiếng bước chân dần xa.
Trong phòng bệnh vang lên tiếng đổ vỡ loảng xoảng.
/2129
|