Edit: Lăng Mộ Tuyết
Hạ Minh Y thở hốc vì kinh ngạc, không nghĩ tới lại là như thế này. . . Quả nhiên, người nhà Tô Ly không chấp nhận bọn họ cùng một chỗ.
Cô lẩm bẩm nói: Như thế này là như thế nào. . .
A Hoàng thở dài nói: Đây là người trong xã hội thượng lưu, luôn lấy lợi ích ra so sánh.
Hạ Minh Y nghe vậy, khổ sở gục đầu xuống, không biết nên nói gì cho tốt, hai người đều trầm mặc, thật lâu sau, cô thấp giọng lại kiên định nói: Chỉ cần A Ly yêu em, chỉ cần anh ấy không phản bội em, bất luận như thế nào, em cũng sẽ không buông tay anh ấy!
A Hoàng nhanh chóng nghiêng người nhìn cô một cái, ánh mắt phút chốc sáng lên, nói: Em nhất định phải tin tưởng cậu ấy. Cậu ấy thật sự yêu em. Mấy ngày nay, trong nhà cậu ấy xảy ra chút việc, đều dựa vào cậu ấy dốc sức xoay chuyển, ngay đêm giao thừa đó, cậu ấy định sau bữa tối sẽ lập tức quay về bên em, nhưng ông nội cậu ấy xảy ra chuyện, phải đến bệnh viện cấp cứu. Người trong nhà đều bận bịu, dưới loại tình huống này, cha mẹ cậu ấy khẳng định sẽ không cho cậu ấy đi tìm em. Đợi sau nửa đêm ổn định lại, cậu ấy gọi điện thoại cho em, em lại tắt máy. Cậu ấy còn tưởng rằng em ngủ thiếp đi, trời vừa sáng đã trở về tìm em, em lại biến mất.
Chuyện đã trải qua chính là như thế này, anh cũng không nói dối một câu, chuyện này cũng không đáng để anh nói dối em. Anh biết mấy ngày nay em cũng không sống tốt chút nào, anh không dám nói A Tô không sai, nhưng dù sao cậu ấy cũng có nỗi khổ, hi vọng em có thể tha thứ cho cậu ấy.
Hạ Minh Y cảm giác trái tim một hồi nhảy kịch liệt không ngừng, một hồi lại giống như rơi rớt mấy nhịp, không nghĩ tới chuyện đã trải qua lại như thế này, chẳng lẽ là Hà Tiêm Tiêm cố ý chọc giận cô? Bởi vì cô ta biết Tô Ly không phải người thích giải thích, cho nên cố ý nói những lời này để cô tức giận?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, không biết làm sao lại có thể mắc bẫy của cô ta, nhưng nghĩ đến lần thí nghiệm đó của chính mình, lại cảm thấy ngực giống bị thứ gì đó ngăn chặn vậy.
Do dự thật lâu sau, cô mới mở miệng nói: Nhưng. . . Cô ngượng ngùng nói ra những lời Hà Tiêm Tiêm nói và thí nghiệm của chính mình.
A Hoàng trợn mắt há mồm kinh ngạc, một lát sau cười thất thanh: Y Y, em quả nhiên thuần khiết giống như đóa hoa bách hợp, đây có phải cũng chứng tỏ Hà Tiêm Tiêm kia kinh nghiệm phong phú hay không?
Có. . . Có ý gì? Hạ Minh Y khó hiểu.
Yết hầu vốn là điểm mẫn cảm của đàn ông, thử hỏi có người đàn ông nào chịu được cô gái mình yêu thương cắn nơi đó? Cho dù đối mặt với cô gái mình không thích, khi đàn ông động tình bị cắn yết hầu cũng sẽ có phản ứng. Nếu em không tin, có thể thử một chỗ khác, anh nghĩ A Tô cũng sẽ nhiệt tình như lửa với em. A Hoàng cười đến có thâm ý khác.
Nháy mắt Hạ Minh Y đỏ bừng cả mặt: Đừng, đừng nói lung tung.
Được, còn lại em đi hỏi A Tô đi? Hai người các người, tính cách đến chết cũng kìm nén, em không thích hỏi, cậu ấy cũng không có thói quen giải thích. Lần này ăn đau khổ rồi? Hai người cùng một chỗ, có đôi khi cũng cần chấp nhận và tín nhiệm.
Hạ Minh Y có vẻ đăm chiêu nói: Em sẽ cẩn thận suy nghĩ, về sau không trốn tránh nữa. Nhưng, nhìn bộ dáng anh rất có kinh nghiệm, sao không thấy bạn gái anh?
A Hoàng quay đầu liếc nhìn cô một cái, nói: Ha ha, cô ấy không thích anh.
Cô gái kia thật sự là thân ở trong phúc mà không biết phúc. Cô cảm thán một câu.
Không, đó là bởi vì người yêu của cô ấy còn tốt hơn anh. Trong giọng A Hoàng như thể có một tia hiu quạnh.
Hạ Minh Y dừng một chút, an ủi: Vậy thì chúc cô ấy hạnh phúc đi!
Đương nhiên, anh sẽ vẫn chờ đợi đến khi cô ấy hạnh phúc. Những lời này A Hoàng nói cực kỳ nhỏ, rồi sau đó dừng xe lại: Đến rồi, xế chiều hôm nay A Tô đã quay về, cậu ấy ở phòng 901, em mau đi xem cậu ấy một chút đi. Có nghi vấn gì thì cứ hỏi ra.
Hạ Minh Y gật gật đầu, mau chóng đi vào bệnh viện. Thật lâu sau, mãi đến khi bóng dáng cô biến mất trong đại sảnh bệnh viện, A Hoàng mới thu hồi tầm mắt.
=== ======
Nếu chuyện thật sự giống A Hoàng nói, vậy có phải cô hiểu lầm A Ly rồi hay không? Cho nên A Ly vừa thấy tin nhắn cô gửi tới mới có phản ứng kịch liệt như thế? Thang máy rất nhanh thì chạy, Hạ Minh Y lại cảm thấy nó chạy rất chậm, suy nghĩ đến Tô Ly bởi vì lời của cô mà bị thương, tâm giống như muốn vỡ ra vậy.
Rốt cục đến chỗ lầu 9, cô như một trận gió xông ra ngoài. Rất nhanh tìm đến phòng Tô Ly, đẩy cửa đi vào.
Tô Ly giống như ngủ thiếp đi, chân bị treo lên, trên cánh tay trên đầu bị quấn băng gạc, xem ra bộ dạng rất thảm.
Hạ Minh Y nhỏ giọng đi đến trước giường anh, đau lòng nhìn anh.
A Ly. . . Cô nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Tô Ly lại chậm rãi mở to mắt, thấy là cô, trong mắt xẹt qua một tia vui mừng: Y Y!
A Ly, anh không sao chứ? Hạ Minh Y cuống quít hỏi.
Tô Ly lắc đầu: Không có việc gì, nếu không anh có thể về nước sao?
Nhưng anh Huy nói anh rơi từ trên cao xuống, bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
Nếu anh không nói như vậy, em sẽ đến sao? Nhưng, lấy tính nôn nóng của anh ấy, nói không chừng lại hung dữ với em rồi. Y Y, em chịu ủy khuất rồi.
Hạ Minh Y lắc đầu, nói không ra lời.
Thực xin lỗi, không phải anh cố ý không quay về, quả thật trong nhà xảy ra chuyện. Lần này anh nhất định phải giải thích rõ ràng với em. Ánh mắt Tô Ly nhìn cô tràn đầy sủng ái.
A Hoàng đã nói với em rồi. Hạ Minh Y dừng một phen: Anh và Hà Tiêm Tiêm, thật sự không có. . .
Không có! Tô Ly kiên định nói, kéo tay cô qua, đặt trên bờ môi khẽ hôn một cái: Nhưng thật xin lỗi, nếu mười năm trước anh biết có một ngày sẽ gặp em, anh nhất định sẽ không mang nụ hôn đầu tiên cho cô ta. Nhưng anh chỉ chạm vào một mình em.
Nhưng em nhìn thấy cô ta ôm anh ở sân bay, lại còn hôn lên má anh. Hạ Minh Y bất mãn nói.
“Lúc ấy em ở sân bay? Tô Ly kinh ngạc nói, lập tức nắm chặt tay cô: Thực xin lỗi, lúc ấy nhất định em rất khổ sở? Kỳ thật anh cũng không muốn đi đón cô ta, nhưng dù sao hai nhà cũng có giao tình, làm chủ nhà cũng phải tận tình. Mà anh cũng không đoán trước được cô ta sẽ nhào vào trong lòng anh, khi cô ta muốn hôn anh, anh đã phản ứng kịp, đưa tay đẩy cô ta ra, em có thấy không?
Đẩy ra?
Hạ Minh Y nhớ lại, khi đó cô đứng sau cây cột, Tô Ly nghiêng lưng lại, cô chỉ nhìn thấy Hà Tiêm Tiêm bổ nhào tới, lại không thấy rõ cụ thể tình huống giữa hai người. Khoảng cách, lại thêm góc độ, cô nhìn thấy lại là bộ dáng hai người thân mật.
Nhưng điện thoại anh tắt máy. Cô vẫn không phục.
Lúc ấy anh tính sau khi đưa cô ta về thì sẽ về nhà chờ em, ai
Hạ Minh Y thở hốc vì kinh ngạc, không nghĩ tới lại là như thế này. . . Quả nhiên, người nhà Tô Ly không chấp nhận bọn họ cùng một chỗ.
Cô lẩm bẩm nói: Như thế này là như thế nào. . .
A Hoàng thở dài nói: Đây là người trong xã hội thượng lưu, luôn lấy lợi ích ra so sánh.
Hạ Minh Y nghe vậy, khổ sở gục đầu xuống, không biết nên nói gì cho tốt, hai người đều trầm mặc, thật lâu sau, cô thấp giọng lại kiên định nói: Chỉ cần A Ly yêu em, chỉ cần anh ấy không phản bội em, bất luận như thế nào, em cũng sẽ không buông tay anh ấy!
A Hoàng nhanh chóng nghiêng người nhìn cô một cái, ánh mắt phút chốc sáng lên, nói: Em nhất định phải tin tưởng cậu ấy. Cậu ấy thật sự yêu em. Mấy ngày nay, trong nhà cậu ấy xảy ra chút việc, đều dựa vào cậu ấy dốc sức xoay chuyển, ngay đêm giao thừa đó, cậu ấy định sau bữa tối sẽ lập tức quay về bên em, nhưng ông nội cậu ấy xảy ra chuyện, phải đến bệnh viện cấp cứu. Người trong nhà đều bận bịu, dưới loại tình huống này, cha mẹ cậu ấy khẳng định sẽ không cho cậu ấy đi tìm em. Đợi sau nửa đêm ổn định lại, cậu ấy gọi điện thoại cho em, em lại tắt máy. Cậu ấy còn tưởng rằng em ngủ thiếp đi, trời vừa sáng đã trở về tìm em, em lại biến mất.
Chuyện đã trải qua chính là như thế này, anh cũng không nói dối một câu, chuyện này cũng không đáng để anh nói dối em. Anh biết mấy ngày nay em cũng không sống tốt chút nào, anh không dám nói A Tô không sai, nhưng dù sao cậu ấy cũng có nỗi khổ, hi vọng em có thể tha thứ cho cậu ấy.
Hạ Minh Y cảm giác trái tim một hồi nhảy kịch liệt không ngừng, một hồi lại giống như rơi rớt mấy nhịp, không nghĩ tới chuyện đã trải qua lại như thế này, chẳng lẽ là Hà Tiêm Tiêm cố ý chọc giận cô? Bởi vì cô ta biết Tô Ly không phải người thích giải thích, cho nên cố ý nói những lời này để cô tức giận?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, không biết làm sao lại có thể mắc bẫy của cô ta, nhưng nghĩ đến lần thí nghiệm đó của chính mình, lại cảm thấy ngực giống bị thứ gì đó ngăn chặn vậy.
Do dự thật lâu sau, cô mới mở miệng nói: Nhưng. . . Cô ngượng ngùng nói ra những lời Hà Tiêm Tiêm nói và thí nghiệm của chính mình.
A Hoàng trợn mắt há mồm kinh ngạc, một lát sau cười thất thanh: Y Y, em quả nhiên thuần khiết giống như đóa hoa bách hợp, đây có phải cũng chứng tỏ Hà Tiêm Tiêm kia kinh nghiệm phong phú hay không?
Có. . . Có ý gì? Hạ Minh Y khó hiểu.
Yết hầu vốn là điểm mẫn cảm của đàn ông, thử hỏi có người đàn ông nào chịu được cô gái mình yêu thương cắn nơi đó? Cho dù đối mặt với cô gái mình không thích, khi đàn ông động tình bị cắn yết hầu cũng sẽ có phản ứng. Nếu em không tin, có thể thử một chỗ khác, anh nghĩ A Tô cũng sẽ nhiệt tình như lửa với em. A Hoàng cười đến có thâm ý khác.
Nháy mắt Hạ Minh Y đỏ bừng cả mặt: Đừng, đừng nói lung tung.
Được, còn lại em đi hỏi A Tô đi? Hai người các người, tính cách đến chết cũng kìm nén, em không thích hỏi, cậu ấy cũng không có thói quen giải thích. Lần này ăn đau khổ rồi? Hai người cùng một chỗ, có đôi khi cũng cần chấp nhận và tín nhiệm.
Hạ Minh Y có vẻ đăm chiêu nói: Em sẽ cẩn thận suy nghĩ, về sau không trốn tránh nữa. Nhưng, nhìn bộ dáng anh rất có kinh nghiệm, sao không thấy bạn gái anh?
A Hoàng quay đầu liếc nhìn cô một cái, nói: Ha ha, cô ấy không thích anh.
Cô gái kia thật sự là thân ở trong phúc mà không biết phúc. Cô cảm thán một câu.
Không, đó là bởi vì người yêu của cô ấy còn tốt hơn anh. Trong giọng A Hoàng như thể có một tia hiu quạnh.
Hạ Minh Y dừng một chút, an ủi: Vậy thì chúc cô ấy hạnh phúc đi!
Đương nhiên, anh sẽ vẫn chờ đợi đến khi cô ấy hạnh phúc. Những lời này A Hoàng nói cực kỳ nhỏ, rồi sau đó dừng xe lại: Đến rồi, xế chiều hôm nay A Tô đã quay về, cậu ấy ở phòng 901, em mau đi xem cậu ấy một chút đi. Có nghi vấn gì thì cứ hỏi ra.
Hạ Minh Y gật gật đầu, mau chóng đi vào bệnh viện. Thật lâu sau, mãi đến khi bóng dáng cô biến mất trong đại sảnh bệnh viện, A Hoàng mới thu hồi tầm mắt.
=== ======
Nếu chuyện thật sự giống A Hoàng nói, vậy có phải cô hiểu lầm A Ly rồi hay không? Cho nên A Ly vừa thấy tin nhắn cô gửi tới mới có phản ứng kịch liệt như thế? Thang máy rất nhanh thì chạy, Hạ Minh Y lại cảm thấy nó chạy rất chậm, suy nghĩ đến Tô Ly bởi vì lời của cô mà bị thương, tâm giống như muốn vỡ ra vậy.
Rốt cục đến chỗ lầu 9, cô như một trận gió xông ra ngoài. Rất nhanh tìm đến phòng Tô Ly, đẩy cửa đi vào.
Tô Ly giống như ngủ thiếp đi, chân bị treo lên, trên cánh tay trên đầu bị quấn băng gạc, xem ra bộ dạng rất thảm.
Hạ Minh Y nhỏ giọng đi đến trước giường anh, đau lòng nhìn anh.
A Ly. . . Cô nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Tô Ly lại chậm rãi mở to mắt, thấy là cô, trong mắt xẹt qua một tia vui mừng: Y Y!
A Ly, anh không sao chứ? Hạ Minh Y cuống quít hỏi.
Tô Ly lắc đầu: Không có việc gì, nếu không anh có thể về nước sao?
Nhưng anh Huy nói anh rơi từ trên cao xuống, bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
Nếu anh không nói như vậy, em sẽ đến sao? Nhưng, lấy tính nôn nóng của anh ấy, nói không chừng lại hung dữ với em rồi. Y Y, em chịu ủy khuất rồi.
Hạ Minh Y lắc đầu, nói không ra lời.
Thực xin lỗi, không phải anh cố ý không quay về, quả thật trong nhà xảy ra chuyện. Lần này anh nhất định phải giải thích rõ ràng với em. Ánh mắt Tô Ly nhìn cô tràn đầy sủng ái.
A Hoàng đã nói với em rồi. Hạ Minh Y dừng một phen: Anh và Hà Tiêm Tiêm, thật sự không có. . .
Không có! Tô Ly kiên định nói, kéo tay cô qua, đặt trên bờ môi khẽ hôn một cái: Nhưng thật xin lỗi, nếu mười năm trước anh biết có một ngày sẽ gặp em, anh nhất định sẽ không mang nụ hôn đầu tiên cho cô ta. Nhưng anh chỉ chạm vào một mình em.
Nhưng em nhìn thấy cô ta ôm anh ở sân bay, lại còn hôn lên má anh. Hạ Minh Y bất mãn nói.
“Lúc ấy em ở sân bay? Tô Ly kinh ngạc nói, lập tức nắm chặt tay cô: Thực xin lỗi, lúc ấy nhất định em rất khổ sở? Kỳ thật anh cũng không muốn đi đón cô ta, nhưng dù sao hai nhà cũng có giao tình, làm chủ nhà cũng phải tận tình. Mà anh cũng không đoán trước được cô ta sẽ nhào vào trong lòng anh, khi cô ta muốn hôn anh, anh đã phản ứng kịp, đưa tay đẩy cô ta ra, em có thấy không?
Đẩy ra?
Hạ Minh Y nhớ lại, khi đó cô đứng sau cây cột, Tô Ly nghiêng lưng lại, cô chỉ nhìn thấy Hà Tiêm Tiêm bổ nhào tới, lại không thấy rõ cụ thể tình huống giữa hai người. Khoảng cách, lại thêm góc độ, cô nhìn thấy lại là bộ dáng hai người thân mật.
Nhưng điện thoại anh tắt máy. Cô vẫn không phục.
Lúc ấy anh tính sau khi đưa cô ta về thì sẽ về nhà chờ em, ai

/64
|