Bởi vì sự việc liên quan vô cùng to lớn vì vậy sở cảnh sát địa phương cả đêm đưa mọi người đến cục cảnh sát thành phố để làm việc.
Đồn công an vốn dĩ vô cùng vắng vẻ trống trải giờ lại đầy ắp người, trong nháy mắt tất cả ngọn đèn đều được bật lên, những người có ca trực liền bận rộn không ngừng.
Tiểu Trương mau qua đây, dẫn nhóm phóng viên vào phòng thẩm vấn, tách tiểu thư Nhan Băng và đám vệ sĩ ra để thẩm vấn. Mời tiểu thư Lâm Diên và tiểu thư Hạ Minh Y qua kia với Tiểu Vương. Mời ngài Tô Ly đi cùng với tôi. Đại đội trưởng cảnh sát hình sự phân phó.
Tô Ly sờ đầu Hạ Minh Y, nói : Đừng sợ, có cái gì thì nói cái đó, tất cả đều có anh.
Hạ Minh Y gật đầu rồi cùng Lâm Diên rời đi.
Ngài Tô, nghe nói lúc sau anh mới đến có phải không? Khi một mình đối mặt với anh, thái độ của đại đội trưởng rõ ràng đã ôn hòa đi rất nhiều.
Tô Ly gật đầu, đang định nói thì giọng nam trầm ấm dễ nghe vang lên : Thật không ngờ A Tô cũng có lúc vì hồng nhan mà tức giận nha! Trong giọng nói nghe thế nào cũng đều chứa ý giễu cợt.
Hiên , có có cần phải như vậy không? Người đàn ông phía sau bất đắc dĩ nói.
Chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của hai người đàn ông cùng lúc bước vào, dung mạo và khí chất hoàn tonaf xuất chúng, một người thì thâm trầm tuấn lãng, một người thì tà mị tuấn tú, nhưng cả hai người đều toát ra sức quyến rũ bất phàm.
Các nữ cảnh sát trẻ nhìn Tô Ly rồi lại nhìn hai người đàn ông kia, ánh mắt trở nên sáng ngời, ba người đàn ông này đều là cực phẩm nha!
Tô Ly xoay người tuy bận nhưng vẫn ung dung nói : Dù sao thì cũng quang minh lỗi lạc hơn Kim Ốc Kiêu của người nào đó !
Hừ! Bị đụng vào điểm tử, Tiêu Hiên hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác.
Đại đội trưởng nhìn thấy hai người vừa đến liền cười niềm nở : Ôi, ngọn gió nào đã khiến anh Tiêu và đại công tử đến đây vậy ?
Tiêu Hiên châm điếu thuốc hút liền hai hơi, dáng vẻ tuấn tú trong nháy mắt đã khiến cho các nữ cảnh sát say mê : Còn không phải là vì ôn thần này sao!
Tô Ly thờ ơ đảo mắt sang nhìn anh, bình tĩnh nói : Là A Hoành đến , thật ra cậu thấy buồn chán nên muốn đến xem náo nhiệt thôi.
Trên mặt Tiêu Hiên rõ ràng có chút phiếm hồng, hiển nhiên đã bị Tô Ly nói trúng.
A Hoành nhịn không được bật cuwoif, anh bước lên phía trước nói : Hiên, cậu nghiêm túc chút. Rồi anh xoay người nói với đại đội trưởng : Không có chuyện gì cả, tôi chỉ muốn ghé qua xem một chút, dù sao họ cũng là nghệ sĩ của công ty chúng tôi, nên nhất định phải phụ trách rồi.
Đúng vậy đúng vậy, nhất định là phải vậy rồi. Đại đội trưởng dẫn ba người đến phòng nghỉ ngơi.
Tô Ly cũng khai báo lại rõ đầu đuôi sự việc cho họ nghe.
Đợi sau khi đại đội trưởng rời đi, Tiêu Hiên chế nhạo nói : Thật là một người đàn ông gây ra huyết án mà! Mình thật sự nghĩ không ra, làm sao Nhan Lam Khanh lại không có mắt nhìn như vậy chứ?
Tô Ly phủi phủi vạt áo : Không có mắt ? Nghe nói đây là lần duy nhất mắt cô ta bình thường. Mình lại hy vọng mắt nhìn cô ta kém một chút, nếu như nhìn trúng cậu thì mình cũng chẳng cần phải phiền phức đến vậy!
Tiêu Hiên nghẹn họng đang định phản kích thì A Hoành đã vội vàng kéo hai người lại : Được rồi, hai người cãi nhau từ bé đến lớn vẫn chưa đủ sao? A Tô, lần trước ở Đông Bắc dù gì Hiên cũng đã giúp chúng ta.
Tiêu Hiên ra vẻ nhìn Tô Ly dường như muốn nói đúng đó đúng đó ! Cảm kích mình đi chứ !
Tô Ly mỉm cười : Sao mình lại nhớ là có người nào đó vì muốn lấy lòng bảo bối của mình thì phải? Dù sao Y Y cũng là đàn chị của cô ấy ha!
Tiêu Hiên nghiến răng : Ok ! Dừng ở đây đi, ông đến đây cũng không phải để cãi nhau với cậu. Anh xoay người nói với A Hoành : Bây giờ đã đạt được mục đích rồi, mình đi trước đây.
A Hoành gật đầu rồi tiễn bạn rời đi. Thế lực hắc bạch của Tiêu Hiên ở thành phố B đều rất mạnh, có cậu ta ra mặt thì mọi chuyện sẽ tiện hơn. Anh tin không cần nói thì cảnh sát trưởng cũng biết nên làm như thế nào.
Quả nhiên lúc trở lại đã không thấy Tô Ly. Sau khi hỏi được phòng của Hạ Minh Y từ một nữ cảnh sát, anh liền nhanh chóng đi đến đó. Trong phòng, Lâm Diên và Hạ Minh Y vẫn còn lấy khẩu cung, anh nhìn qua tấm kính trên cửa.
Vừa nhìn thấy lòng liền cảm thấy co rút. Y Y, cô ấy lại bị đánh thành như vậy!
Sắc mặt của A Hoành càng trở nên lạnh lẽo, anh đến bên cạnh cảnh sát trường : Lão Tôn, lần này phải nhờ anh làm rồi.
Cảnh sát trường Tôn đau khổ gật đầu , việc này quả thật là rất khó làm tốt được, cả hai bên đều là những người không thể đắc tội được.
A Hoành vỗ bả vai của anh : Có tôi và Tiêu Hiên, anh còn sợ cái gì ?
Nói xong không đợi đối phương trả lời, anh đã xoay người rời đi.
Trong phòng thẩm vấn của các phóng viên, một nhóm phóng viên đang cãi nhau : Chúng ta cũng đang làm việc thôi, bọn họ dựa vào đâu mà thu máy ảnh của chúng ta chứ ? Chúng ta cũng có làm gì sai đâu?
Vị cảnh sát đang thẩm vấn nhóm phóng viên vỗ mạnh lên bàn : Kêu la cái gì hả? Các người có biết tội bắt cóc nghiêm trọng như thế nào ? Là mười năm đó, sau khi các người đến hiện trường phát hiện ra sự việc thì đã làm gì hả ? Nhân chứng nhìn thấy tận mắt nhưng các người có báo cảnh sát không? Đây được tính là tội bao che đó có biết không hả? Nếu như truy cứu , các người cũng bị vài năm tù .
Anh vừa nói ra đám phóng viên nhất thời sửng sốt, bọn họ không ngờ sự việc lần này lại nghiêm trọng đến như vậy, bọn họ bắt đầu luống cuống . Nếu như bọn họ thật sự ngồi tù thì sau này còn có công ty nào dám nhận bọn họ nữa chứ?
Vị cảnh sát mở máy ảnh ra : Những tấm ảnh này ngược lại là những chứng cứ tốt, đưa chúng tôi là được rồi, Nói xong anh liền cầm máy ảnh chuẩn bị rời đi.
Các phóng viên tuy rất tức giận nhưng ai nấy cũng đều câm như hến.
Đúng vào lúc này Tô Ly gõ cửa bước vào.
Tô công tử, anh đến rồi ? Vị cảnh sát vội vàng đi lên phía trước hỏi.
Có chuyện gì vậy? Đôi mày anh tuấn của Tô Ly khẽ nhíu lại.
Vị cảnh sát bèn kể sự việc xảy ra cho Tô Ly nghe.
Tô Ly nhìn đám phóng viên đang sợ hãi, lại quay sang nhìn cảnh sát rồi châm trước nói : Bọn họ cũng chỉ làm công cho người khác thôi, cũng chẳng dễ dàng gì , sự việc xảy ra bất ngờ không phản ứng kịp, xét về tình có thể tha thứ. Anh cũng đừng làm khó bọn họ nữa ?
Nghe thế các phóng viên kinh ngạc nhìn anh đầy cảm kích, có một vài nữ phóng viên cảm kích đến nỗi hốc mắt liền phiếm hồng.
Vị cảnh sát xem xét suy nghĩ trong chốc lát rồi mới nói : Chuyện này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, may mà lúc chúng tôi đến bọn họ cũng đến chưa lâu,...... được thôi! Anh khẽ cắn môi nói : Nể mặt ngài Tô, chuyện này không được nói ra bên ngoài !
Đám phóng viên vội vàng gật đầu, lúc này vị cảnh sát mới rời đi để máy ảnh lại.
Tô Ly, cảm ơn anh!
Rất cảm ơn anh!
... .......
Các phóng viên tiến lên cảm ơn anh.
Tô Ly khẽ cười : Mọi người nên phải giúp đỡ lẫn nhau -- Việc này chắc các vị biết nên viết thế nào rồi nhỉ ?
Các phóng viên gật đầu : Biết rồi biết rồi, chuyện lớn như thế này nhất định sẽ không qua loa đâu.
Có một nữ phóng viên thận trọng hỏi : Vậy chuyện của anh và Hạ Minh Y tiểu thư phải viết như thế nào đây ạ?
Uhm... Tô Ly đưa cánh tay lên ra chiều như đang suy nghĩ : Nếu như tôi nói không thì sẽ khiến mọi người thất vọng rồi ? Vậy thì.... ai viết hay thì tin tức này do người đó độc quyền đăng vậy!
Anh nở ra một nụ cười tươi rồi xoay người rời đi.
Wow! Khi trở về tôi nhất định sẽ viết thật tốt !
Hừ, cách viết văn của cậu có thể qua tôi được sao?
Cắt , không biết lần trước ai chép của tôi nữa!
... .........
Nghe tiếng tranh cãi ở phía sau, nụ cười trên mặt của Tô Ly càng thêm sâu. Bên ngoài phòng , vị cảnh sát thẩm vấn lúc trước đang đứng đợi anh.
Tô Đại Thần, lúc nãy tôi diễn như thế nào ?
Tô Ly nắm lấy bả vai cậu ta : Vô cùng tốt! Tôi sẽ không nói với ba cậu chuyện cậu lén chạy đến đây. Khuôn mặt tuấn tú của vị cảnh sát phiếm hồng: ..... Chúng ta đã nói rõ rồi!
Đương nhiên!
Hừ! Vị cảnh sát sau khi thấy sự an toàn của bản thân đã được đảm bảo liền nhanh chóng khinh thường liếc nhìn anh.
Rõ ràng đám phóng viên kia không có chuyện gì , nhưng người đàn ông này lại bảo mình đi làm người xấu dọa nạt bọn họ, còn anh ta thì hay rồi vào trong chuyện về tình liền lấy lòng được đám phóng viên đó.
Nói không chừng sau này mấy người này còn mang ơn đội nghĩa anh ta nữa ! Con người này ấy hả, có bao giờ để bản thân mình chịu thiệt đâu!
Tô Ly xem thường phản ứng của cậu ta, anh chuyển đề tài hỏi : Phía bên Y Y thì thế nào rồi ? Đã xong chưa ?
Sắp ra ngay thôi, anh đi xem thử đi.
Tô Ly bước nhanh về phía hành lang bên trái, đúng lúc Hạ Minh Y và Lâm Diên cũng bắt đầu đi ra từ phía bên kia. Tiểu An đã đợi ở phía bên ngoài cửa, vừa thấy Lâm Diên bước ra, cô liền vội vàng chạy lại đỡ.
Chị Diên, chị sao rồi ? Có còn đau không?
Lâm Diên cắn môi nói : Bây giờ còn đau hơn, chắc Minh Y còn đau hơn nữa! Đôi giày cao gót của Nhan Băng cao như vậy...
Còn chưa nói xong , Tô Ly đã bước nhanh đến : Cô ta rốt cuộc đánh em nhiều như thế nào vậy ? Có phải còn đá em nữa không ?
Hạ Minh Y nhịn đau, cười với anh : Em cũng có đá cô ta nữa, anh xem, đôi giày của em cũng cao mà! Cô nhấc chân lên cho anh xem đôi giày của mình.
Ai ngờ được động tác này lại khiến cho vết thương càng đau

/64
|