Bố tôi gật đầu, rồi lại bàn về Cư Diên “Bố thấy Cư Diên là đứa chững chạc, chu đáo, công việc tốt, ngoại hình cũng tốt, bố với mẹ con đều hài lòng. Tiểu Hạ, con thấy sao?”
“Ừm… anh ấy rất tốt, nhưng anh ấy với chị con đều ít nói như vậy. Sau này có con rồi mà ở nhà không ai nói chuyện, thì cháu của con có bị tự kỷ không?”
Bố tôi vừa tức vừa buồn cười “Đúng là ăn nói không biết kiêng nể gì hết, lời này tuyệt đối đừng để mẹ con nghe thấy đấy ”
Mẹ tôi luôn cho rằng học sinh lớp 12 mà không chịu chuyên tâm làm đề, lại còn chạy đi xem phim chính là không chịu học hành, không biết cố gắng.
May mà lần này tôi có tiến bộ chút xíu trong kỳ kiểm tra tuần, cộng thêm bố ở bên khuyên "học phải đi đôi với nghỉ ngơi", nên sáng hôm sau tôi mới có thể yên ổn mà ra khỏi nhà.
Ngồi ở bến xe buýt trước cổng khu chung cư, tôi ngửa đầu ngáp dài, nghe thấy tiếng Yến Lạc gọi “Liên Hạ ”
Tôi ngáp xong mới lười biếng quay lại nhìn “Chào buổi sáng, ăn sáng chưa?”
“Tất nhiên là ăn rồi, tôi đâu có như cậu, mới dậy xong.”
Hôm nay Yến Lạc mặc một chiếc áo gió màu xám khói, kiểu áo gọn gàng, cộng thêm cậu ấy vốn cao ráo, gương mặt sáng sủa, trông rất ưa nhìn.
Cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi, nói tiếp “Hôm nay xem xong phim, chúng ta ra ngoài ăn đi?”
“Không được, chị tôi với anh rể tương lai hôm nay về nhà, tôi phải về ăn cơm.”
“Đừng mà, anh rể tương lai của cậu thì lúc nào chả gặp được, chúng ta thì tốt nghiệp xong là mỗi người một nơi, gặp nhau cũng khó. Hôm nay toàn bạn thân đi cả đấy, Cao Văn cũng tới, còn đặc biệt mang theo máy ảnh.”
Cậu ấy nói thế làm tôi cũng hơi lung lay.
Chuyện cái rèm thì lắp rồi, chị tôi có thích hay không cũng chẳng thay đổi được gì.
Đi chụp ảnh với bạn bè vẫn quan trọng hơn.
Tôi liền gọi điện cho bố, bảo trưa không về nữa.
Bố tỏ ý hiểu, còn gửi cho tôi thêm một trăm tệ làm “kinh phí hoạt động”.
Đến rạp phim, mấy người Nguyên Tố, Cao Văn đã có mặt, đang chơi máy gắp thú bông ở sảnh. Chỉ còn thiếu hai cô bạn ở xa đang trên đường tới.
Hôm nay Nguyên Tố ăn mặc rất chỉn chu, tóc búi cao, váy caro chiết eo, bốt da gót vừa, cổ quàng khăn len đỏ, trông vừa tươi tắn vừa đáng yêụ
Cô ấy là người đầu tiên thấy tôi, miệng thì gọi “Liên Ngẫu ” đầy thân mật, nhưng mắt lại dán chặt vào Yến Lạc.
Đúng là đồ trọng sắc khinh bạn.
Những cô bạn khác cũng đều ăn diện, uốn tóc, tô son, trên người còn thoang thoảng mùi nước hoa.
Tôi nhìn lại mình… mặc nguyên bộ đồ thể thao, tối qua còn lười không gội đầu, sáng nay đội luôn mũ bóng chày rồi ra cửa.
Quá lạc quẻ.
Chẳng mấy chốc, hai cô bạn còn lại cũng tới, ai cũng xinh đẹp, chỉ mình tôi là nhếch nhác.
Hay thật, nói là họp mặt bạn bè mà ai cũng ăn mặc như đi tiệc, còn chẳng ai báo trước cho tôi một tiếng, quả nhiên là hội chị em trọng sắc khinh bạn.
Mua vé xong còn thời gian, nên mọi người chụp ảnh tập thể trước poster phim.
Đương nhiên tôi kẻ ăn mặc giản dị nhất bị đẩy ra rìa. Cao Văn chỉnh tripod và hẹn giờ xong, vội vàng chạy tới đứng cạnh tôi.
Tôi quay sang nhắc “Cậu vào giữa đi…”
Cậu ta đưa một ngón tay ấn mặt tôi quay về phía ống kính “Không kịp rồi, mau nói ‘cheese’ đi.”
Tôi lập tức giơ tay làm ký hiệu chữ V, cười khanh khách.
|
/484
|

