Đã nhiều năm rồi Tưởng Văn Húc không trở lại chốn này, dù có hội nghị giao lưu quan trọng hắn cũng chỉ phái trợ lý tin cậy đến. Từ trước đến nay Tưởng Văn Húc cố sức không nghĩ đến tại sao mình lại làm vậy, giờ đột nhiên hiểu rõ, xưa nay hắn đều hổ thẹn với Hạ Tri Thư.
Hắn với Hạ Tri Thư, ngay từ ban đầu đã là mắc nợ. Đối xử tốt với cậu, ra mặt vì cậu, đúng là vì yêu thích, tuy nhiên vẫn có chút ích kỷ muốn thoả mãn hư vinh bản thân của một đứa con trai thời dậy thì không biết thu liễm. Thấy Hạ Tri Thư đỏ mặt né tránh sẽ đắc ý, tỏ tình rồi được chấp nhận cũng cảm thấy mình thật ghê gớm.
Ngốc nhất chính là Hạ Tri Thư, người ta tuỳ tâm sở dục làm ra mấy chuyện tốt nhỏ nhặt đều ghi nhớ vào lòng, lại thành kính đến mức mang ơn, trao dâng toàn bộ yêu thương.
Lần đầu tiên của Hạ Tri Thư là vào sinh nhật năm mười tám tuổi, ở một nhà nghỉ tồi tàn mấy chục đồng, không biết đã có bao đôi dã uyên ương nằm trên chiếc giường gỗ cũ kỹ kia. Hai người đều không có kinh nghiệm, Tưởng Văn Húc thì kích động và hiếu kỳ nhiều hơn, còn Hạ Tri Thư thì nhân nhượng là chính. Lần đó thật sự rất đau, đau đến mức Hạ Tri Thư không thốt được tiếng nào. Cậu cũng không dám lên tiếng, vì gian phòng cách âm rất kém. Từ đó trở đi Hạ Tri Thư luôn ẩn nhẫn, không thể nào an dạ, quen với việc để bản thân mình chịu uất ức.
Khi đó tình yêu dành cho Hạ Tri Thư không giả, mãi đến hơn mười năm sau cũng không hề giả. Nhưng hình như Tưởng Văn Húc vẫn yêu bản thân mình hơn. Do đó hắn không để ý đến con đường gập ghềnh phía trước mà tuỳ tiện trêu chọc giữ lấy Hạ Tri Thư bên mình, khi Hạ Tri Thư không thoả mãn được mình thì hắn đi tìm tình nhân để tiết dục, cho nên mới có ham muốn độc chiếm mạnh như vậy, giữ rịt Hạ Tri Thư ở nhà, không muốn cho cậu đi bất cứ nơi đâu.
Nhưng cho tới bây giờ, đến mức độ thật sự sống còn, đến lúc nên nếm trái đắng, Tưởng Văn Húc mới phát hiện rằng mình yêu Hạ Tri Thư còn nhiều hơn những gì mình nghĩ, nhiều hơn cả mức độ hắn yêu bản thân mình. Hiện giờ nếu có người nói với hắn rằng hắn có thể dùng tiền đồ, sự nghiệp, thậm chí cả sinh mệnh để đổi lấy sự bình yên an khang của Hạ Tri Thư, nhất định Tưởng Văn Húc sẽ đáp ứng không hề do dự.
Tình yêu của Tưởng Văn Húc với Hạ Tri Thư chưa từng giảm đi, ngược lại, còn tăng thêm từng chút. Ban đầu là tình cảm mãnh liệt của thiếu niên, bất chấp hậu quả ra sao, sau đó tình cảm mãnh liệt ấy dần dần nhường chỗ cho sự hoang mang trước nhiều cơn mê hoặc, hiện tại mới thật sự là thể hồ quán đỉnh*. Sự mềm mại ôn nhu của Hạ Tri Thư đã bao bọc Tưởng Văn Húc suốt hơn mười năm, tâm địa sắt đá cũng có thể tan thành một bãi xuân thuỷ.
*NOTE: Thể hồ là bơ được tinh luyện từ sữa bò, ở dạng đặc sánh. Thể Hồ Quán Đỉnh thường dùng để ví von việc ‘truyền thụ trí tuệ’ hoặc ‘tâm trí yên tĩnh’. Đấy là lý do vì sao người tu luyện thường ngồi thiền dưới thác nước. Nguồn:
Hắn với Hạ Tri Thư, ngay từ ban đầu đã là mắc nợ. Đối xử tốt với cậu, ra mặt vì cậu, đúng là vì yêu thích, tuy nhiên vẫn có chút ích kỷ muốn thoả mãn hư vinh bản thân của một đứa con trai thời dậy thì không biết thu liễm. Thấy Hạ Tri Thư đỏ mặt né tránh sẽ đắc ý, tỏ tình rồi được chấp nhận cũng cảm thấy mình thật ghê gớm.
Ngốc nhất chính là Hạ Tri Thư, người ta tuỳ tâm sở dục làm ra mấy chuyện tốt nhỏ nhặt đều ghi nhớ vào lòng, lại thành kính đến mức mang ơn, trao dâng toàn bộ yêu thương.
Lần đầu tiên của Hạ Tri Thư là vào sinh nhật năm mười tám tuổi, ở một nhà nghỉ tồi tàn mấy chục đồng, không biết đã có bao đôi dã uyên ương nằm trên chiếc giường gỗ cũ kỹ kia. Hai người đều không có kinh nghiệm, Tưởng Văn Húc thì kích động và hiếu kỳ nhiều hơn, còn Hạ Tri Thư thì nhân nhượng là chính. Lần đó thật sự rất đau, đau đến mức Hạ Tri Thư không thốt được tiếng nào. Cậu cũng không dám lên tiếng, vì gian phòng cách âm rất kém. Từ đó trở đi Hạ Tri Thư luôn ẩn nhẫn, không thể nào an dạ, quen với việc để bản thân mình chịu uất ức.
Khi đó tình yêu dành cho Hạ Tri Thư không giả, mãi đến hơn mười năm sau cũng không hề giả. Nhưng hình như Tưởng Văn Húc vẫn yêu bản thân mình hơn. Do đó hắn không để ý đến con đường gập ghềnh phía trước mà tuỳ tiện trêu chọc giữ lấy Hạ Tri Thư bên mình, khi Hạ Tri Thư không thoả mãn được mình thì hắn đi tìm tình nhân để tiết dục, cho nên mới có ham muốn độc chiếm mạnh như vậy, giữ rịt Hạ Tri Thư ở nhà, không muốn cho cậu đi bất cứ nơi đâu.
Nhưng cho tới bây giờ, đến mức độ thật sự sống còn, đến lúc nên nếm trái đắng, Tưởng Văn Húc mới phát hiện rằng mình yêu Hạ Tri Thư còn nhiều hơn những gì mình nghĩ, nhiều hơn cả mức độ hắn yêu bản thân mình. Hiện giờ nếu có người nói với hắn rằng hắn có thể dùng tiền đồ, sự nghiệp, thậm chí cả sinh mệnh để đổi lấy sự bình yên an khang của Hạ Tri Thư, nhất định Tưởng Văn Húc sẽ đáp ứng không hề do dự.
Tình yêu của Tưởng Văn Húc với Hạ Tri Thư chưa từng giảm đi, ngược lại, còn tăng thêm từng chút. Ban đầu là tình cảm mãnh liệt của thiếu niên, bất chấp hậu quả ra sao, sau đó tình cảm mãnh liệt ấy dần dần nhường chỗ cho sự hoang mang trước nhiều cơn mê hoặc, hiện tại mới thật sự là thể hồ quán đỉnh*. Sự mềm mại ôn nhu của Hạ Tri Thư đã bao bọc Tưởng Văn Húc suốt hơn mười năm, tâm địa sắt đá cũng có thể tan thành một bãi xuân thuỷ.
*NOTE: Thể hồ là bơ được tinh luyện từ sữa bò, ở dạng đặc sánh. Thể Hồ Quán Đỉnh thường dùng để ví von việc ‘truyền thụ trí tuệ’ hoặc ‘tâm trí yên tĩnh’. Đấy là lý do vì sao người tu luyện thường ngồi thiền dưới thác nước. Nguồn:
|
/84
|

