Nghe vậy, Mạc Hoa Khôi thật bất an nhảy dựng, “Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Ý là, ta sẽ đoạt lấy cô ấy từ tay ngươi.” Mạc Thiếu Đình vẻ mặt tự tin cười nói.
Hắn vừa nói lời này ra, sắc mặt Mạc Hoa Khôi xanh mét, nhìn đến vẻ mặt tự tin của Mạc Thiếu Đình, hừ lạnh một tiếng, giương cao khóe môi, lộ ra một thần sắc càng tự tin hơn, “Mạc Thiếu Đình, ta nói cho ngươi, ngươi đoạt không được Trục Nguyệt đâu, ta yêu Trục Nguyệt, cô ấy cũng yêu ta.”
“Cô ấy cũng yêu ngươi?” Thật là như vậy sao? Hắn Mạc Thiếu Đình cũng không thể nào tin tưởng.
“Đương nhiên, đêm qua, cô ấy…” Nói đến cũng vừa khéo, ngay khi Mạc Hoa Khôi chuẩn bị nói ra sự tình tối hôm qua cùng Thu Tiểu Quân, một chiếc Ferrari đỏ quen thuộc cũng trờ tới.
Hắn biết cô đã trở lại, dời đi lực chú ý, cơn nóng giận trong lòng lập tức biến mất hơn phân nửa, mỉm cười hướng đến chiếc xe đỏ, “Trục Nguyệt…”
Mạc Thiếu Đình cũng nhìn về phía chiếc xe, đôi mắt hẹp dài thâm thúy, chằm chằm nhìn vào nữ nhân mỹ lệ ngồi trong xe.
Thu Tiểu Quân dừng xe lại, thấy được Mạc Hoa Khôi, cũng thấy được Mạc Thiếu Đình, sắc mặt tối sầm lại, ngây người trên xe vài giây rồi mới mở cửa bước ra.
Đáng lẽ, nếu nhìn đến hai nam nhân cực phẩm như vậy hẳn là nên cao hứng ngọt ngào mới đúng, nhưng nhìn đến bọn họ hai người cùng xuất hiện đồng thời trước mặt mình, trong lòng cô không thể nào cao hứng nổi, đừng nói chi tới ngọt ngào, chỉ cảm thấy thật phiền não.
“Trục Nguyệt, em rốt cuộc đã về.” Mạc Hoa Khôi nhìn Mạc Thiếu Đình một cái, rất tự nhiên duỗi tay ra ôm eo cô.
“Anh tới từ khi nào?” Cô cũng nhìn nhìn Mạc Thiếu Đình, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, lại ôn nhu mỉm cười hỏi Mạc Hoa Khôi.
“Nửa giờ trước.”
“Đi thôi, chúng ta lên lầu đi.” Cô cười nói, coi Mạc Thiếu Đình như không khí, ôm cánh tay Mạc Hoa Khôi ân ân ái ái đi về phía cửa chung cư.
Bị cô làm lơ như vậy, Mạc Thiếu Đình trong lòng cực kỳ hụt hẫng, nhìn theo hai bóng dáng, lại thấy nghẹn nghẹn lại thấy buồn buồn, gượng cười hỏi: “Trục Nguyệt, em không mời học trưởng đi lên ngồi sao?”
Cô dừng bước chân, quay đầu lại vứt cho hắn một cái nhìn mị hoặc, “Học trưởng, anh nên tránh xa em một chút, bằng không, anh cũng biết vị hôn thê của em có thể nổi điên lên cắn người.” Cô nửa giỡn nửa thật nói, rồi nhanh bước chân cùng Mạc Hoa Khôi đi vào chung cư.
Nghe cô nói xong, Mạc Thiếu Đình rốt cuộc biết được vì sao cô bỏ lơ mình, hắn ngượng ngùng dừng lại, đứng tựa vào xe rút thuốc ra hút tiếp, sau đó nhìn nhìn tầng lầu của cô một lát rồi mới âm trầm rời đi.
…
Ở dưới lầu thấy Thu Tiểu Quân đối với Mạc Thiếu Đình lạnh nhạt như vậy, Mạc Hoa Khôi tâm tình không biết bao nhiêu là hớn hở, khóe miệng cong cong lên, vừa vào nhà đã sủng nịch ôm Thu Tiểu Quân vào trong ngực.
Thu Tiểu Quân biết mình đã cùng hắn thân thiết như vậy, trong lòng cũng không bài xích hắn thân cận thêm, nhón chân hôn trán hắn, vẻ mặt ái muội nói: “Anh yêu, đi tắm đi.”
“Chúng ta cùng tắm.”
“Thôi, anh đi tắm trước đi.”
“Cùng nhau tắm đi, chúng ta tối hôm qua ở trong xe yêu nhau đến như vậy, chẳng lẽ cùng nhau tắm rửa, em còn thẹn thùng?” Hắn tràn ngập chờ mong nói, ánh mắt đã chứa đầy sắc thái mê ly.
“Hoa Khôi, vẫn là không……”
“Hư.” Hắn chợt nâng tay lên, ngòn trỏ dán vào đôi môi đỏ gợi cảm, “Không cho em nói không cần.” Bá đạo nói xong, đột nhiên bế ngang cô lên, gấp không chờ nổi đi vào phòng tắm…
Phòng tắm không nghi ngờ gì luôn là nơi phát ra nhiều tình cảm mãnh liệt nhất, mới vừa vào, cửa còn không đóng, Mạc Hoa Khôi gấp không chờ nổi hôn lên môi cô, mở vòi sen, không quan tâm nước nóng lạnh, lột bỏ quần áo của cô…
Đều nói nữ nhân làm từ nước, ôm nhau dưới vòi sen, đầu óc Thu Tiểu Quân nóng lên, ý tưởng dư thừa đều như bị ma quỷ xui khiến không còn gì nữa, cô chỉ cảm thấy tim mình nhảy thật nhanh, thân thể lạnh băng của mình cũng đã trở nên nóng bỏng.
Nam nữ làm loại chuyện này, không có cái gì gọi là nên hay không, hết thảy đều trở về nguyên thủy.
Bọn họ dưới vòi sen hôn môi, trong hơi nước lượn lờ quấn quýt si mê, hai thân hình dán chặt vào nhau, kịch liệt triền miên…
“”Leng keng ~ leng keng ~”
Thật đáng chết, trong thời khắc hai người động tình, không biết tên gia hỏa đáng chết nào nóng nảy ấn vang chuông cửa.
Bất thình lình nghe tiếng chuông cửa giống như tiếng cảnh báo, vừa nghe được, tâm Thu Tiểu Quân lộp bộp nhảy dựng lên, không biết điểm nào trong não chợt tỉnh ngộ, cô mở mắt ra, mờ mịt nhìn Mạc Hoa Khôi đang ôm chặt mình.
Cô phát hiện, hắn lúc này tóc nhỏ nước, khuyên tai hai bên trong nước lấp lánh tỏa sáng, bộ mặt lộ ra một chút hồng, đôi mắt mê người nóng rực, thần sắc thật mê ly. Dáng người hắn không phải cường tráng, nhưng cũng không gầy ốm, trên người không có tí thịt dư thừa nào, hết thảy đều vừa vặn, da thịt so với nhiều nữ nhân còn muốn bóng loáng hơn, sờ lên vừa ấm áp vừa thoải mái.
Cô chưa từng nghiêm túc nhìn hắn gần như vậy, cũng chưa nghiêm túc cảm thụ hắn đem lại bao nhiêu ấm áp cho mình, hiện giờ cô thấy hắn thật hoàn mỹ. Giờ khắc này, hắn hoàn mỹ như vậy đoạt lấy tâm phách của cô, nếu không phải chuông cửa quấy rầy, có lẽ cô sẽ hoàn toàn quên đi cừu hận, thậm chí cũng quên đi hô hấp.
“Leng keng ~ leng keng ~”
Chuông cửa vẫn kêu, sợ lại nếu không ai mở cửa, nó sẽ vang lên cả buổi tối, không cho ai được an bình.
Mạc Hoa Khôi không cảm thấy tiếng chuông này có bao nhiêu chói tai, hắn hai tay ôm eo cô, không buông ra tới một ly, đôi mắt nóng rực mê ly nhìn cô, “Nguyệt…”
Thanh âm hắn cực kỳ khàn khàn, đặc biệt gợi cảm, đặc biệt có ma lực, không lớn nhưng lại có thể trói lấy tâm linh người nghe.
“Ưm……” Cô giống như bị hắn mê hoặc, nhìn mặt hắn ôn nhu trả lời.
“Chúng ta tiếp tục được không?” Hắn không nghĩ bất cứ cái gì có thể làm gián đoạn sự việc tốt đẹp.
“……” Cô không biết nên nói được, hay là không được, nghĩ tới em gái thì nội tâm mâu thuẫn, đôi mày lá liễu dưới dòng nước rối rắm ẩn ẩn nhăn lại.
Cô không nói lời nào, hắn liền cho rằng cô tán đồng với ý của mình, trong lòng ngọt ngào, khóe miệng cong lên hạnh phúc, cúi đầu xuống cuồng dã ngậm cái miệng nhỏ…
“Đừng…… Hoa, Hoa Khôi, dừng lại.” Có một số việc, cô ép buộc mình không thể quên, cuối cùng vẫn là lý trí đẩy hắn ra, “Anh tiếp tục tắm đi, em ra mở cửa.”
Cúi đầu nói xong, cô quàng khăn tắm vào, bước nhanh đi ra ngoài.
Không biết vì cái gì, giây phút cô xoay người đi, Mạc Hoa Khôi cảm thấy cô sẽ một đi không trở lại.
Hắn không có nhiều tâm tư như vậy, mà chỉ muốn biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, mi sốt ruột nhíu nhíu lại, đi ra khỏi vòi sen duỗi tay nhanh chóng nắm chặt cánh tay cô, “Trục Nguyệt, đừng đi, đừng bỏ lại anh một mình ở đây.”
Thanh âm hắn lúc này cũng là khàn khàn, cũng là ôn nhu, nhưng lại có một chút sợ hãi.
Đúng vậy, là sợ hãi, cô còn chưa rời khỏi, hắn đã sợ hãi cô sẽ chia lìa với mình. Cô chính là dưỡng khí, là chí bảo của hắn, ngậm vào miệng sợ tan, để trên lòng bàn tay sợ rớt, từ lúc yêu cô hắn liền lâm vào cảm xúc lo sợ mất cô, thật không thể tự kềm chế.
Loại tra tấn ngọt ngào này, hắn đã trải qua, lại cũng đã nếm đủ tư vị sợ hãi.
Có lẽ là thanh âm cầu xin cùng sợ hãi của hắn đả động tới tâm Thu Tiểu Quân. Cô quay đầu lại, nhìn hắn tươi cười mỹ lệ, ôn nhu nói: “Yên tâm, em sẽ mau quay trở lại.”
“Em không cần gạt anh.”
“Ha hả……” Thật tốt cho câu không cần lừa hắn, lời này giống như chạm vào chỗ đau của cô, tuy rằng làm cô cười, nhưng trong ánh mắt lại hiện ra một tia lệ quang mà ngay chính cô cũng không biết, “Hoa Khôi, em… sẽ không lừa gạt anh.” Cô đảm bảo với hắn, ngay sau đó gỡ tay hắn ra, bước ra khỏi phòng tắm.
Lúc này đây, xem bóng dáng cô xoay người rời đi, Mạc Hoa Khôi cười không ra thời gian, cười đến thật ngọt ngào, bởi vì cô nói với hắn, cô sẽ không lừa hắn.
Yêu một người chính là muốn vô điều kiện tin tưởng người ấy. Hắn tin tưởng mỗi lời cô nói, đây là tình yêu, không có hoài nghi, không có lừa gạt.
“Ý là, ta sẽ đoạt lấy cô ấy từ tay ngươi.” Mạc Thiếu Đình vẻ mặt tự tin cười nói.
Hắn vừa nói lời này ra, sắc mặt Mạc Hoa Khôi xanh mét, nhìn đến vẻ mặt tự tin của Mạc Thiếu Đình, hừ lạnh một tiếng, giương cao khóe môi, lộ ra một thần sắc càng tự tin hơn, “Mạc Thiếu Đình, ta nói cho ngươi, ngươi đoạt không được Trục Nguyệt đâu, ta yêu Trục Nguyệt, cô ấy cũng yêu ta.”
“Cô ấy cũng yêu ngươi?” Thật là như vậy sao? Hắn Mạc Thiếu Đình cũng không thể nào tin tưởng.
“Đương nhiên, đêm qua, cô ấy…” Nói đến cũng vừa khéo, ngay khi Mạc Hoa Khôi chuẩn bị nói ra sự tình tối hôm qua cùng Thu Tiểu Quân, một chiếc Ferrari đỏ quen thuộc cũng trờ tới.
Hắn biết cô đã trở lại, dời đi lực chú ý, cơn nóng giận trong lòng lập tức biến mất hơn phân nửa, mỉm cười hướng đến chiếc xe đỏ, “Trục Nguyệt…”
Mạc Thiếu Đình cũng nhìn về phía chiếc xe, đôi mắt hẹp dài thâm thúy, chằm chằm nhìn vào nữ nhân mỹ lệ ngồi trong xe.
Thu Tiểu Quân dừng xe lại, thấy được Mạc Hoa Khôi, cũng thấy được Mạc Thiếu Đình, sắc mặt tối sầm lại, ngây người trên xe vài giây rồi mới mở cửa bước ra.
Đáng lẽ, nếu nhìn đến hai nam nhân cực phẩm như vậy hẳn là nên cao hứng ngọt ngào mới đúng, nhưng nhìn đến bọn họ hai người cùng xuất hiện đồng thời trước mặt mình, trong lòng cô không thể nào cao hứng nổi, đừng nói chi tới ngọt ngào, chỉ cảm thấy thật phiền não.
“Trục Nguyệt, em rốt cuộc đã về.” Mạc Hoa Khôi nhìn Mạc Thiếu Đình một cái, rất tự nhiên duỗi tay ra ôm eo cô.
“Anh tới từ khi nào?” Cô cũng nhìn nhìn Mạc Thiếu Đình, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, lại ôn nhu mỉm cười hỏi Mạc Hoa Khôi.
“Nửa giờ trước.”
“Đi thôi, chúng ta lên lầu đi.” Cô cười nói, coi Mạc Thiếu Đình như không khí, ôm cánh tay Mạc Hoa Khôi ân ân ái ái đi về phía cửa chung cư.
Bị cô làm lơ như vậy, Mạc Thiếu Đình trong lòng cực kỳ hụt hẫng, nhìn theo hai bóng dáng, lại thấy nghẹn nghẹn lại thấy buồn buồn, gượng cười hỏi: “Trục Nguyệt, em không mời học trưởng đi lên ngồi sao?”
Cô dừng bước chân, quay đầu lại vứt cho hắn một cái nhìn mị hoặc, “Học trưởng, anh nên tránh xa em một chút, bằng không, anh cũng biết vị hôn thê của em có thể nổi điên lên cắn người.” Cô nửa giỡn nửa thật nói, rồi nhanh bước chân cùng Mạc Hoa Khôi đi vào chung cư.
Nghe cô nói xong, Mạc Thiếu Đình rốt cuộc biết được vì sao cô bỏ lơ mình, hắn ngượng ngùng dừng lại, đứng tựa vào xe rút thuốc ra hút tiếp, sau đó nhìn nhìn tầng lầu của cô một lát rồi mới âm trầm rời đi.
…
Ở dưới lầu thấy Thu Tiểu Quân đối với Mạc Thiếu Đình lạnh nhạt như vậy, Mạc Hoa Khôi tâm tình không biết bao nhiêu là hớn hở, khóe miệng cong cong lên, vừa vào nhà đã sủng nịch ôm Thu Tiểu Quân vào trong ngực.
Thu Tiểu Quân biết mình đã cùng hắn thân thiết như vậy, trong lòng cũng không bài xích hắn thân cận thêm, nhón chân hôn trán hắn, vẻ mặt ái muội nói: “Anh yêu, đi tắm đi.”
“Chúng ta cùng tắm.”
“Thôi, anh đi tắm trước đi.”
“Cùng nhau tắm đi, chúng ta tối hôm qua ở trong xe yêu nhau đến như vậy, chẳng lẽ cùng nhau tắm rửa, em còn thẹn thùng?” Hắn tràn ngập chờ mong nói, ánh mắt đã chứa đầy sắc thái mê ly.
“Hoa Khôi, vẫn là không……”
“Hư.” Hắn chợt nâng tay lên, ngòn trỏ dán vào đôi môi đỏ gợi cảm, “Không cho em nói không cần.” Bá đạo nói xong, đột nhiên bế ngang cô lên, gấp không chờ nổi đi vào phòng tắm…
Phòng tắm không nghi ngờ gì luôn là nơi phát ra nhiều tình cảm mãnh liệt nhất, mới vừa vào, cửa còn không đóng, Mạc Hoa Khôi gấp không chờ nổi hôn lên môi cô, mở vòi sen, không quan tâm nước nóng lạnh, lột bỏ quần áo của cô…
Đều nói nữ nhân làm từ nước, ôm nhau dưới vòi sen, đầu óc Thu Tiểu Quân nóng lên, ý tưởng dư thừa đều như bị ma quỷ xui khiến không còn gì nữa, cô chỉ cảm thấy tim mình nhảy thật nhanh, thân thể lạnh băng của mình cũng đã trở nên nóng bỏng.
Nam nữ làm loại chuyện này, không có cái gì gọi là nên hay không, hết thảy đều trở về nguyên thủy.
Bọn họ dưới vòi sen hôn môi, trong hơi nước lượn lờ quấn quýt si mê, hai thân hình dán chặt vào nhau, kịch liệt triền miên…
“”Leng keng ~ leng keng ~”
Thật đáng chết, trong thời khắc hai người động tình, không biết tên gia hỏa đáng chết nào nóng nảy ấn vang chuông cửa.
Bất thình lình nghe tiếng chuông cửa giống như tiếng cảnh báo, vừa nghe được, tâm Thu Tiểu Quân lộp bộp nhảy dựng lên, không biết điểm nào trong não chợt tỉnh ngộ, cô mở mắt ra, mờ mịt nhìn Mạc Hoa Khôi đang ôm chặt mình.
Cô phát hiện, hắn lúc này tóc nhỏ nước, khuyên tai hai bên trong nước lấp lánh tỏa sáng, bộ mặt lộ ra một chút hồng, đôi mắt mê người nóng rực, thần sắc thật mê ly. Dáng người hắn không phải cường tráng, nhưng cũng không gầy ốm, trên người không có tí thịt dư thừa nào, hết thảy đều vừa vặn, da thịt so với nhiều nữ nhân còn muốn bóng loáng hơn, sờ lên vừa ấm áp vừa thoải mái.
Cô chưa từng nghiêm túc nhìn hắn gần như vậy, cũng chưa nghiêm túc cảm thụ hắn đem lại bao nhiêu ấm áp cho mình, hiện giờ cô thấy hắn thật hoàn mỹ. Giờ khắc này, hắn hoàn mỹ như vậy đoạt lấy tâm phách của cô, nếu không phải chuông cửa quấy rầy, có lẽ cô sẽ hoàn toàn quên đi cừu hận, thậm chí cũng quên đi hô hấp.
“Leng keng ~ leng keng ~”
Chuông cửa vẫn kêu, sợ lại nếu không ai mở cửa, nó sẽ vang lên cả buổi tối, không cho ai được an bình.
Mạc Hoa Khôi không cảm thấy tiếng chuông này có bao nhiêu chói tai, hắn hai tay ôm eo cô, không buông ra tới một ly, đôi mắt nóng rực mê ly nhìn cô, “Nguyệt…”
Thanh âm hắn cực kỳ khàn khàn, đặc biệt gợi cảm, đặc biệt có ma lực, không lớn nhưng lại có thể trói lấy tâm linh người nghe.
“Ưm……” Cô giống như bị hắn mê hoặc, nhìn mặt hắn ôn nhu trả lời.
“Chúng ta tiếp tục được không?” Hắn không nghĩ bất cứ cái gì có thể làm gián đoạn sự việc tốt đẹp.
“……” Cô không biết nên nói được, hay là không được, nghĩ tới em gái thì nội tâm mâu thuẫn, đôi mày lá liễu dưới dòng nước rối rắm ẩn ẩn nhăn lại.
Cô không nói lời nào, hắn liền cho rằng cô tán đồng với ý của mình, trong lòng ngọt ngào, khóe miệng cong lên hạnh phúc, cúi đầu xuống cuồng dã ngậm cái miệng nhỏ…
“Đừng…… Hoa, Hoa Khôi, dừng lại.” Có một số việc, cô ép buộc mình không thể quên, cuối cùng vẫn là lý trí đẩy hắn ra, “Anh tiếp tục tắm đi, em ra mở cửa.”
Cúi đầu nói xong, cô quàng khăn tắm vào, bước nhanh đi ra ngoài.
Không biết vì cái gì, giây phút cô xoay người đi, Mạc Hoa Khôi cảm thấy cô sẽ một đi không trở lại.
Hắn không có nhiều tâm tư như vậy, mà chỉ muốn biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, mi sốt ruột nhíu nhíu lại, đi ra khỏi vòi sen duỗi tay nhanh chóng nắm chặt cánh tay cô, “Trục Nguyệt, đừng đi, đừng bỏ lại anh một mình ở đây.”
Thanh âm hắn lúc này cũng là khàn khàn, cũng là ôn nhu, nhưng lại có một chút sợ hãi.
Đúng vậy, là sợ hãi, cô còn chưa rời khỏi, hắn đã sợ hãi cô sẽ chia lìa với mình. Cô chính là dưỡng khí, là chí bảo của hắn, ngậm vào miệng sợ tan, để trên lòng bàn tay sợ rớt, từ lúc yêu cô hắn liền lâm vào cảm xúc lo sợ mất cô, thật không thể tự kềm chế.
Loại tra tấn ngọt ngào này, hắn đã trải qua, lại cũng đã nếm đủ tư vị sợ hãi.
Có lẽ là thanh âm cầu xin cùng sợ hãi của hắn đả động tới tâm Thu Tiểu Quân. Cô quay đầu lại, nhìn hắn tươi cười mỹ lệ, ôn nhu nói: “Yên tâm, em sẽ mau quay trở lại.”
“Em không cần gạt anh.”
“Ha hả……” Thật tốt cho câu không cần lừa hắn, lời này giống như chạm vào chỗ đau của cô, tuy rằng làm cô cười, nhưng trong ánh mắt lại hiện ra một tia lệ quang mà ngay chính cô cũng không biết, “Hoa Khôi, em… sẽ không lừa gạt anh.” Cô đảm bảo với hắn, ngay sau đó gỡ tay hắn ra, bước ra khỏi phòng tắm.
Lúc này đây, xem bóng dáng cô xoay người rời đi, Mạc Hoa Khôi cười không ra thời gian, cười đến thật ngọt ngào, bởi vì cô nói với hắn, cô sẽ không lừa hắn.
Yêu một người chính là muốn vô điều kiện tin tưởng người ấy. Hắn tin tưởng mỗi lời cô nói, đây là tình yêu, không có hoài nghi, không có lừa gạt.
/150
|