Khoảnh khắc cô hôn lên môi hắn, Mạc Hoa Khôi trộm cười, khóe môi nhếch lên, lập tức đảo khách thành chủ, đầu lưỡi chui vào miệng cô, tình cảm mãnh liệt bắn ra, dây dưa triền miên với cái lưỡi nhỏ nhắn…
Cứ như vậy, việc nào đó đã phát ra không thể vãn hồi, hắn đã bắt đầu hôn thì càng muốn hôn hơn, càng hôn, trong lòng tình cảm mãnh liệt lại nhộn nhạo hơn, không biết khi nào hai tay đã bắt đầu động tình khám phá thân thể lạnh băng của cô.
“Hoa Khôi, đừng, đừng, dừng lại đi, đủ rồi.” Bị tình cảm mãnh liệt của hắn hôn lên, Thu Tiểu Quân cảm giác như mình muốn hòa tan vào đó, tâm khẩn trương bất an lộp bộp nhảy dựng, cố dùng hết lý trí đẩy hắn ra khỏi khuôn ngực nóng bỏng, “Hiện tại đã hết lạnh rồi?”
Không biết như thế nào, giọng của cô đã trở nên khàn khàn, khuôn mặt còn loáng thoáng lộ ra tia đỏ ửng.
“Không lạnh, chính là, anh còn muốn hôn em.” Hắn nhìn khuôn mặt mỹ lệ đáng yêu của cô, thần sắc mê ly nói, xong lại tiếp tục hôn lên đôi môi ngọt ngào…
Bị hắn hôn khi thì triền miên, khi thì cuồng dã thâm tình, Thu Tiểu Quân cũng dần dần động tình, đôi mắt ma xui quỷ khiến đã nhắm lại, đôi tay nóng rực của hắn khi nào với vào váy của mình, khi nào cởi váy cùng nội y mình ra, cô một chút cũng không rõ ràng. Chỉ biết đến khoảnh khắc nào đó, chính mình khẩn trương lên, mở to mắt, dùng ánh mắt gần như cầu xin cùng sợ hãi nhìn hắn.
Đây là thời khắc đặc biệt, Mạc Hoa Khôi đối diện với ánh mắt của cô, trong lòng mềm như đã thành nước, yết hầu động đậy, nhìn khuôn mặt cô thâm tình nói: “Trục Nguyệt, tin tưởng anh, anh sẽ đối tốt với em cả đời, đời này ngoại trừ em, anh sẽ không muốn ai khác cả.”
Ngoài cửa sổ, mưa còn không biết mệt mỏi vẫn rơi xuống, từng giọt từng giọt mưa to nhiệt tình đáp trên thân xe, bắn khởi bọt nước gõ lên cửa xe, dệt ra điệu nhạc uyển chuyển mỹ diệu nhất.
Ngoài cửa sổ cảnh là triền miên như vậy, bên trong xe nam nhân cùng nữ nhân tuấn dật mỹ lệ, bầu không khí trở nên nóng áp.
Trong hoàn cảnh tốt đẹp như vậy, Thu Tiểu Quân bị đôi mắt thâm tình cùng lời nói ôn nhu từng giọt, từng giọt mê hoặc, hành động cự tuyệt không biết biến mất từ lúc nào, khóe môi hơi ngượng ngùng giương lên, chú động vươn tay ôm cổ hắn, khàn khàn êm tai nói: “Hoa Khôi, em tin tưởng anh.” Nói xong, nhắm mắt lại triền miên hôn lên môi hắn.
“Nguyệt…” Khoảnh khắc này, Mạc Hoa Khôi cảm thấy mình có thể hạnh phúc đến chết mất, trong lòng chứa đầy kích động cùng cảm động, cũng tràn ngập hưng phấn, một tay ôm chặt vòng eo thon nhỏ, một tay giữ lấy thành xe, đem cô đè ở dưới thân mà tiến vào…
Thời khắc kết hợp, hai người đồng thời kêu rên lên một tiếng, thần sắc vừa thống khổ lại tựa vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙, trong lòng có một cảm xúc mỹ diệu khó mà giải thích được. Chiếc xe rung rung như cùng nhịp với nhịp mưa ngoài trời.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, ngoài cửa sổ xe mưa cũng dần dần ngừng lại, gió biển lại nhẹ nhàng thổi, không khí thật mới mẻ thanh tân.
Sau khi cùng Mạc Hoa Khôi ăn trái cấm, Thu Tiểu Quân lại lần nữa cảm thấy mình thần thanh khí sáng, cả người như tràn ngập năng lượng. Ở trạng thái như vậy, tâm tình của cô thật tốt, tạm thời mạc danh quên hết chuyện em gái đã chết, trên mặt mang theo vệt đỏ ửng, hơi hơi mỉm cười rúc vào ngực ấm áp của Mạc Hoa Khôi.
Mạc Hoa Khôi khóe miệng hơi hơi hướng lên, một tay ôm eo cô, một tay ôn nhu vuốt ve da thịt mịn màng, nhìn tới một mạt hồng trên xe, trong lòng thật ngọt ngào, nhịn không được hôn lên vầng trán bóng mịn, gợi cảm khàn khàn nói, “Trục Nguyệt, anh yêu em.”
Cô cũng thấy vệt hồng trên xe kia, đôi mày ẩn ẩn nghi hoặc nhíu nhíu, nhìn hắn, ôn nhu hỏi: “Yêu em nhiều bao nhiêu?”
“Thật yêu thật yêu.” Hắn nghiêm túc cười nói, “Yêu đến nỗi, anh có thể quên tên họ, thân phận, thậm chí quên cả sinh mệnh của mình.”
Sinh mệnh?
Lúc hắn nói những lời này thật sự êm tai, thật sự cảm động, cô thiếu chút nữa đã rất xúc động, chính là nghe được chữ “sinh mệnh”, lại lập tức nhớ tới em gái, trước sau nhớ rõ lại em mình viết nhật ký về hắn, trước sau xác định hắn chính là vứt bỏ em gái, hại cô ấy tự sát. Trong chớp mắt, mọi tâm tình tốt đẹp đều như đá chìm đáy biển, đột nhiên cô rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, không biểu tình gì ngồi thẳng lên.
“Làm sao vậy?” Động tác cô đột nhiên như vậy, Mạc Hoa Khôi rất nghi hoặc.
“Không có gì, lái xe đi, em muốn về nhà.” Cô nhìn con đường phía trước, lãnh lãnh đạm đạm nói.
Cô chuyển biến quá nhanh, cũng quá mức không thể hiểu được, Mạc Hoa Khôi rất không thích ứng, rất muốn mở miệng hỏi cô có phải mình vừa rồi đã làm gì sai trái hay không, hoặc đã nói sai cái gì, nhưng hắn suy nghĩ một hồi vẫn không nói ra gì cả, chỉ cười một cái, gật gật đầu, mở máy lái xe đi.
…
Trong lòng buồn, nghĩ đến việc mình không thể quên được, tâm tình Thu Tiểu Quân vô pháp ức chế trở nên vô cùng bực bội. Loại thời điểm này, cô vô tâm nhìn phong cảnh bên ngoài, cảm thấy đường quá dài, thời gian quá chậm, tưởng tượng ra giây kế tiếp sẽ được về đến nhà, người cô cứ ngây ngây ngốc ngốc.
Từ đoạn bờ biển kia về tới chung cư của cô có chút xa, gần một giờ xe mới về tới.
Xe còn chưa hoàn toàn dừng lại, cô đã mở cửa đi xuống, không nói tạm biệt, cũng không liếc hắn một cái, đem hắn xem như không khí, cô bước nhanh tới cửa chung cư.
Mạc Hoa Khôi rất muốn xuống xe, cùng cô đi về nhà, nhưng thấy thái độ này của cô, nguyên bản tâm tình đang ấm áp lập tức lạnh thấu.
Nghĩ đến lúc ở bờ biển, cô với mình ôm ấp thật chặt, ở trong xe cô đem lần đầu tiên giao cho mình, tình cảnh quấn quít si mê mãnh liệt, lại nghĩ đến cô hiện tại thật lạnh nhạt, trong lòng hắn rối rắm cực kỳ, nghĩ mãi không nghĩ ra tại sao lại như vậy.
Rõ ràng chính xác đã có được cô, cùng cô quan hệ đến thế, hắn cho rằng, hắn sẽ thành rất gần gũi với cô, nhưng kết quả lại không phải như vậy, đã thân mật qua rồi, giờ lại cảm thấy khoảng cách càng như xa hơn.
Hắn thật sự rất yêu cô, tựa như hắn nói vậy, thật yêu thật yêu, cô nghĩ đến muốn cái gì hắn đều sẽ cho, cho dù cô muốn bầu trời sao, hắn cũng sẽ tìm cách. Nhưng cô lại giống như xa vời vợi, hắn thật sự không biết cô nghĩ gì, muốn gì, nên cũng không biết nên cho cô cái gì.
Cứ như vậy, hắn không tránh được sẽ bàng hoàng bất an.
Lúc cô chuẩn bị đi vào cửa chung cư, hắn nhanh chóng mở cửa xuống xe, nhìn bóng dáng cô, lớn tiếng hỏi: “Trục Nguyệt, làm sao em biết anh ở bờ biển?”
Thu Tiểu Quân lúc này mới dừng chân, nhưng bất quá cô cũng không quay đầu lại nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nói, “Em đoán.” Nói xong nhanh chân bước vào chung cư.
Cô thật là đoán sao?
Cô trả lời, hắn cũng không tin tưởng, trên mặt tràn ngập hoang mang, đứng cô đơn một hồi ở dưới chung cư rồi mới chui vào xe, chạy đến chung cư đối diện.
…
Thu Tiểu Quân tâm tình nặng nề, cho dù về tới nhà rồi tâm tình cũng không chuyển biến gì được tốt đẹp hơn. “Ách ~” cô thở dài, đi đến ban công, nhìn bầu trời không sao mà nghĩ tới nhiều chuyện…
Muội muội, hôm nay chị cùng người đàn ông em yêu phát sinh quan hệ thân xác, em đã biết, nhất định sẽ thật tức giận chị phải không?
Em gái, thật xin lỗi, thật sự thật xin lỗi, hắn là người phụ lòng, vứt bỏ em, bức em tự sát, chị chỉ là tưởng ăn miếng trả miếng trả thù hắn, chị thật sự không nghĩ tới muốn cùng hắn phát sinh loại quan hệ tới mức độ này, nhưng tối hôm nay chị không biết cọng dây thần kinh nào của mình không đúng, nghe lời ngon tiếng ngọt liền không hận hắn mà lại mơ màng hồ đồ cùng hắn ân ái.
Em gái, chị cũng không phải cố ý cùng hắn làm ra loại chuyện này, em sẽ tha thứ cho chị, đúng không?
Cô đối diện không trung đen như mực yên lặng tự trách, xảy ra quan hệ với Mạc Hoa Khôi, cô thật xin lỗi với em gái mình. Bởi vì Mạc Hoa Khôi là người em gái yêu, nếu chính mình biết được người mình quen biết lên giường với người yêu của mình, cô cũng sẽ thật khó chịu, thật tức giận.
Sự tình càng nghĩ nhiều, phiền não cùng ưu sầu càng tăng, tự tìm phiền não chính là như vậy.
“Ách ~” một hồi lâu, cô lại thở dài một hơi, chậm rãi thấp thấp đầu xuống, bất chợt phát hiện mình có thể thấy rõ vài tầng lầu ở chung cư đối diện, dường như mắt mình đã trở thành một cặp kính viễn vọng, có thể nhìn vào mỗi cái cửa sổ, mỗi tầng lầu tất cả tình cảnh đều rõ ràng.
Người mắt thường tuyệt đối không làm được việc này, thân cô là nữ quỷ, đôi mắt trước kia cũng giống như người bình thường, nhìn không được khoảng cách xa, nhưng cái này ban đêm mà cô lại có thể thấy rõ ràng những thứ trước kia không thể nào nhìn thấy.
Ông trời ơi, đôi mắt của ta vì cái gì lại trở nên lợi hại như vậy?
Cô đang nghi hoặc cực kỳ, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, mày lá liễu thâm trầm nhíu lại…
Chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân là ta cùng Mạc Hoa Khôi đã xảy ra quan hệ xác thịt hay sao? A, nhất định là nguyên nhân này, sau khi cùng nam quỷ kia đã xảy ra quan hệ, ta có thể ẩn thân thành công. Bây giờ cùng với Mạc Hoa Khôi thì ta có thể ngay cả trong đêm nhìn thấy đồ vật ở khoảng cách xa, như vậy tính ra, chỉ cần ta phát sinh quan hệ với đàn ông, ta liền sẽ có một loại năng lực mới? Ừ, nhất định là như vậy.
Còn nữa, đúng rồi, lần đầu tiên của ta rõ ràng bị tên quỷ đáng chết kia đoạt đi, vì cái gì đêm nay khi quan hệ với Mạc Hoa Khôi, thì nơi đó cũng đau, cũng chảy ra máu xử nữ?
Rốt cuộc là nguyên nhân gì? Chẳng lẽ bởi vì thân thể ta có công năng tự động khôi phục? Cũng không đúng, lần thứ hai phát sinh quan hệ với nam quỷ kia, phía dưới cũng không đâu có đổ máu? A, chẳng lẽ, có quan hệ với đàn ông khác nhau lần đầu tiên thì nơi đó của ta sẽ khôi phục và tự động đổ máu?
“Ách ~” Cô ngượng ngùng suy nghĩ, chuyện này, nói có bao nhiêu mắc cỡ liền có bấy nhiêu, chỉ là ngẫm lại, khuôn mặt cô liền đỏ ửng, cau mày lắc đầu, chuẩn bị rời ban công đi về giường ngủ.
“Mạc Hoa Khôi?”
Không tưởng, vừa mới chuẩn bị xoay người cô liền thấy được Mạc Hoa Khôi đi đến cửa sổ căn hộ ở chung cư đối diện.
Hắn tại sao lại ở nơi đó? Cửa sổ hắn bên đó vừa đúng lúc đối diện với ban công của ta, tuyệt đối không phải trùng hợp, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Cô nghi hoặc tò mò, kiên nhẫn đứng ở ban công, chờ xem hắn đến tột cùng sẽ làm gì.
Vài phút sau, Mạc Hoa Khôi ở đối diện đã có hành động, chỉ thấy hắn lấy ra một cái kính viễn vọng, điều chỉnh hướng về bên cô nhìn sang.
Thấy tình cảnh như vậy, cô bừng tỉnh, trong lòng vừa tức vừa cảm thấy buồn cười… Mạc Hoa Khôi, cái tên gia hỏa đáng giận này, dám học hành vi trước kia của ta, dùng phương thức này rình coi ta? Ngươi rốt cuộc là ở đối diện với ta từ lúc nào? Ta thường hay không mặc quần áo đi lại trong phòng, ngươi có phải hay không đã sớm thấy ta trần tr̶u̶ồ̶n̶g̶? Ách, Mạc Hoa Khôi, tên sắc lang, tên sắc lang, đáng giận, đáng giận sắc lang.
Tức thì tức, sự tình không thể vạch trần này, cô cảm thấy mình nên dùng lý trí đối đãi việc này. Cô suy nghĩ một chút, khóe môi quỷ mị giương lên, ngẩng đầu giả vờ vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ nhìn bầu trời đêm không sao, ngẫu nhiên giơ giơ tay lên vuốt vuốt mái tóc dài, làm như vô tình bày ra vài tư thế mơ màng câu dẫn người.
Hai chung cư khoảng cách vẫn là có chút xa, sắc trời lại tối, nếu bên trong không có bật đèn thì nhìn không ra được từ bên đối diện.
Mạc Hoa Khôi không biết cô đã có đặc dị công năng, xác định cô đứng ở ban công không nhìn thấy mình, hắn đùa nghịch kính viễn vọng trong tay, xem đến tinh thần nhộn nhạo, như si như say…
Trục Nguyệt, em cười, em cười thoạt nhìn giống như thật vui vẻ, có phải, ý tứ là, hôm nay em không hối hận đem lần đầu tiên giao cho anh, có phải không?
Trục Nguyệt, em biết không, anh thật không nghĩ tới, em cư nhiên vẫn là xử nữ. Hiện tại, anh tin tưởng em cùng Mạc Thiếu Đình khẳng định một chút quan hệ cũng không có, anh cũng tin tưởng em cũng yêu anh, bằng không, em sẽ không đem lần đầu tiên của em cho anh.
Trục Nguyệt, em đem lần đầu tiên quý giá nhất của người phụ nữ giao cho anh, anh nhất định nhất định sẽ yêu thương em cả đời.
Hắn nhìn qua kính viễn vọng, si mê nhìn thân ảnh mỹ lệ của cô ở ban công, khóe miệng ngọt ngào, vừa xem vừa âm thầm tự thề thốt.
Cứ như vậy, việc nào đó đã phát ra không thể vãn hồi, hắn đã bắt đầu hôn thì càng muốn hôn hơn, càng hôn, trong lòng tình cảm mãnh liệt lại nhộn nhạo hơn, không biết khi nào hai tay đã bắt đầu động tình khám phá thân thể lạnh băng của cô.
“Hoa Khôi, đừng, đừng, dừng lại đi, đủ rồi.” Bị tình cảm mãnh liệt của hắn hôn lên, Thu Tiểu Quân cảm giác như mình muốn hòa tan vào đó, tâm khẩn trương bất an lộp bộp nhảy dựng, cố dùng hết lý trí đẩy hắn ra khỏi khuôn ngực nóng bỏng, “Hiện tại đã hết lạnh rồi?”
Không biết như thế nào, giọng của cô đã trở nên khàn khàn, khuôn mặt còn loáng thoáng lộ ra tia đỏ ửng.
“Không lạnh, chính là, anh còn muốn hôn em.” Hắn nhìn khuôn mặt mỹ lệ đáng yêu của cô, thần sắc mê ly nói, xong lại tiếp tục hôn lên đôi môi ngọt ngào…
Bị hắn hôn khi thì triền miên, khi thì cuồng dã thâm tình, Thu Tiểu Quân cũng dần dần động tình, đôi mắt ma xui quỷ khiến đã nhắm lại, đôi tay nóng rực của hắn khi nào với vào váy của mình, khi nào cởi váy cùng nội y mình ra, cô một chút cũng không rõ ràng. Chỉ biết đến khoảnh khắc nào đó, chính mình khẩn trương lên, mở to mắt, dùng ánh mắt gần như cầu xin cùng sợ hãi nhìn hắn.
Đây là thời khắc đặc biệt, Mạc Hoa Khôi đối diện với ánh mắt của cô, trong lòng mềm như đã thành nước, yết hầu động đậy, nhìn khuôn mặt cô thâm tình nói: “Trục Nguyệt, tin tưởng anh, anh sẽ đối tốt với em cả đời, đời này ngoại trừ em, anh sẽ không muốn ai khác cả.”
Ngoài cửa sổ, mưa còn không biết mệt mỏi vẫn rơi xuống, từng giọt từng giọt mưa to nhiệt tình đáp trên thân xe, bắn khởi bọt nước gõ lên cửa xe, dệt ra điệu nhạc uyển chuyển mỹ diệu nhất.
Ngoài cửa sổ cảnh là triền miên như vậy, bên trong xe nam nhân cùng nữ nhân tuấn dật mỹ lệ, bầu không khí trở nên nóng áp.
Trong hoàn cảnh tốt đẹp như vậy, Thu Tiểu Quân bị đôi mắt thâm tình cùng lời nói ôn nhu từng giọt, từng giọt mê hoặc, hành động cự tuyệt không biết biến mất từ lúc nào, khóe môi hơi ngượng ngùng giương lên, chú động vươn tay ôm cổ hắn, khàn khàn êm tai nói: “Hoa Khôi, em tin tưởng anh.” Nói xong, nhắm mắt lại triền miên hôn lên môi hắn.
“Nguyệt…” Khoảnh khắc này, Mạc Hoa Khôi cảm thấy mình có thể hạnh phúc đến chết mất, trong lòng chứa đầy kích động cùng cảm động, cũng tràn ngập hưng phấn, một tay ôm chặt vòng eo thon nhỏ, một tay giữ lấy thành xe, đem cô đè ở dưới thân mà tiến vào…
Thời khắc kết hợp, hai người đồng thời kêu rên lên một tiếng, thần sắc vừa thống khổ lại tựa vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙, trong lòng có một cảm xúc mỹ diệu khó mà giải thích được. Chiếc xe rung rung như cùng nhịp với nhịp mưa ngoài trời.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, ngoài cửa sổ xe mưa cũng dần dần ngừng lại, gió biển lại nhẹ nhàng thổi, không khí thật mới mẻ thanh tân.
Sau khi cùng Mạc Hoa Khôi ăn trái cấm, Thu Tiểu Quân lại lần nữa cảm thấy mình thần thanh khí sáng, cả người như tràn ngập năng lượng. Ở trạng thái như vậy, tâm tình của cô thật tốt, tạm thời mạc danh quên hết chuyện em gái đã chết, trên mặt mang theo vệt đỏ ửng, hơi hơi mỉm cười rúc vào ngực ấm áp của Mạc Hoa Khôi.
Mạc Hoa Khôi khóe miệng hơi hơi hướng lên, một tay ôm eo cô, một tay ôn nhu vuốt ve da thịt mịn màng, nhìn tới một mạt hồng trên xe, trong lòng thật ngọt ngào, nhịn không được hôn lên vầng trán bóng mịn, gợi cảm khàn khàn nói, “Trục Nguyệt, anh yêu em.”
Cô cũng thấy vệt hồng trên xe kia, đôi mày ẩn ẩn nghi hoặc nhíu nhíu, nhìn hắn, ôn nhu hỏi: “Yêu em nhiều bao nhiêu?”
“Thật yêu thật yêu.” Hắn nghiêm túc cười nói, “Yêu đến nỗi, anh có thể quên tên họ, thân phận, thậm chí quên cả sinh mệnh của mình.”
Sinh mệnh?
Lúc hắn nói những lời này thật sự êm tai, thật sự cảm động, cô thiếu chút nữa đã rất xúc động, chính là nghe được chữ “sinh mệnh”, lại lập tức nhớ tới em gái, trước sau nhớ rõ lại em mình viết nhật ký về hắn, trước sau xác định hắn chính là vứt bỏ em gái, hại cô ấy tự sát. Trong chớp mắt, mọi tâm tình tốt đẹp đều như đá chìm đáy biển, đột nhiên cô rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, không biểu tình gì ngồi thẳng lên.
“Làm sao vậy?” Động tác cô đột nhiên như vậy, Mạc Hoa Khôi rất nghi hoặc.
“Không có gì, lái xe đi, em muốn về nhà.” Cô nhìn con đường phía trước, lãnh lãnh đạm đạm nói.
Cô chuyển biến quá nhanh, cũng quá mức không thể hiểu được, Mạc Hoa Khôi rất không thích ứng, rất muốn mở miệng hỏi cô có phải mình vừa rồi đã làm gì sai trái hay không, hoặc đã nói sai cái gì, nhưng hắn suy nghĩ một hồi vẫn không nói ra gì cả, chỉ cười một cái, gật gật đầu, mở máy lái xe đi.
…
Trong lòng buồn, nghĩ đến việc mình không thể quên được, tâm tình Thu Tiểu Quân vô pháp ức chế trở nên vô cùng bực bội. Loại thời điểm này, cô vô tâm nhìn phong cảnh bên ngoài, cảm thấy đường quá dài, thời gian quá chậm, tưởng tượng ra giây kế tiếp sẽ được về đến nhà, người cô cứ ngây ngây ngốc ngốc.
Từ đoạn bờ biển kia về tới chung cư của cô có chút xa, gần một giờ xe mới về tới.
Xe còn chưa hoàn toàn dừng lại, cô đã mở cửa đi xuống, không nói tạm biệt, cũng không liếc hắn một cái, đem hắn xem như không khí, cô bước nhanh tới cửa chung cư.
Mạc Hoa Khôi rất muốn xuống xe, cùng cô đi về nhà, nhưng thấy thái độ này của cô, nguyên bản tâm tình đang ấm áp lập tức lạnh thấu.
Nghĩ đến lúc ở bờ biển, cô với mình ôm ấp thật chặt, ở trong xe cô đem lần đầu tiên giao cho mình, tình cảnh quấn quít si mê mãnh liệt, lại nghĩ đến cô hiện tại thật lạnh nhạt, trong lòng hắn rối rắm cực kỳ, nghĩ mãi không nghĩ ra tại sao lại như vậy.
Rõ ràng chính xác đã có được cô, cùng cô quan hệ đến thế, hắn cho rằng, hắn sẽ thành rất gần gũi với cô, nhưng kết quả lại không phải như vậy, đã thân mật qua rồi, giờ lại cảm thấy khoảng cách càng như xa hơn.
Hắn thật sự rất yêu cô, tựa như hắn nói vậy, thật yêu thật yêu, cô nghĩ đến muốn cái gì hắn đều sẽ cho, cho dù cô muốn bầu trời sao, hắn cũng sẽ tìm cách. Nhưng cô lại giống như xa vời vợi, hắn thật sự không biết cô nghĩ gì, muốn gì, nên cũng không biết nên cho cô cái gì.
Cứ như vậy, hắn không tránh được sẽ bàng hoàng bất an.
Lúc cô chuẩn bị đi vào cửa chung cư, hắn nhanh chóng mở cửa xuống xe, nhìn bóng dáng cô, lớn tiếng hỏi: “Trục Nguyệt, làm sao em biết anh ở bờ biển?”
Thu Tiểu Quân lúc này mới dừng chân, nhưng bất quá cô cũng không quay đầu lại nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nói, “Em đoán.” Nói xong nhanh chân bước vào chung cư.
Cô thật là đoán sao?
Cô trả lời, hắn cũng không tin tưởng, trên mặt tràn ngập hoang mang, đứng cô đơn một hồi ở dưới chung cư rồi mới chui vào xe, chạy đến chung cư đối diện.
…
Thu Tiểu Quân tâm tình nặng nề, cho dù về tới nhà rồi tâm tình cũng không chuyển biến gì được tốt đẹp hơn. “Ách ~” cô thở dài, đi đến ban công, nhìn bầu trời không sao mà nghĩ tới nhiều chuyện…
Muội muội, hôm nay chị cùng người đàn ông em yêu phát sinh quan hệ thân xác, em đã biết, nhất định sẽ thật tức giận chị phải không?
Em gái, thật xin lỗi, thật sự thật xin lỗi, hắn là người phụ lòng, vứt bỏ em, bức em tự sát, chị chỉ là tưởng ăn miếng trả miếng trả thù hắn, chị thật sự không nghĩ tới muốn cùng hắn phát sinh loại quan hệ tới mức độ này, nhưng tối hôm nay chị không biết cọng dây thần kinh nào của mình không đúng, nghe lời ngon tiếng ngọt liền không hận hắn mà lại mơ màng hồ đồ cùng hắn ân ái.
Em gái, chị cũng không phải cố ý cùng hắn làm ra loại chuyện này, em sẽ tha thứ cho chị, đúng không?
Cô đối diện không trung đen như mực yên lặng tự trách, xảy ra quan hệ với Mạc Hoa Khôi, cô thật xin lỗi với em gái mình. Bởi vì Mạc Hoa Khôi là người em gái yêu, nếu chính mình biết được người mình quen biết lên giường với người yêu của mình, cô cũng sẽ thật khó chịu, thật tức giận.
Sự tình càng nghĩ nhiều, phiền não cùng ưu sầu càng tăng, tự tìm phiền não chính là như vậy.
“Ách ~” một hồi lâu, cô lại thở dài một hơi, chậm rãi thấp thấp đầu xuống, bất chợt phát hiện mình có thể thấy rõ vài tầng lầu ở chung cư đối diện, dường như mắt mình đã trở thành một cặp kính viễn vọng, có thể nhìn vào mỗi cái cửa sổ, mỗi tầng lầu tất cả tình cảnh đều rõ ràng.
Người mắt thường tuyệt đối không làm được việc này, thân cô là nữ quỷ, đôi mắt trước kia cũng giống như người bình thường, nhìn không được khoảng cách xa, nhưng cái này ban đêm mà cô lại có thể thấy rõ ràng những thứ trước kia không thể nào nhìn thấy.
Ông trời ơi, đôi mắt của ta vì cái gì lại trở nên lợi hại như vậy?
Cô đang nghi hoặc cực kỳ, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, mày lá liễu thâm trầm nhíu lại…
Chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân là ta cùng Mạc Hoa Khôi đã xảy ra quan hệ xác thịt hay sao? A, nhất định là nguyên nhân này, sau khi cùng nam quỷ kia đã xảy ra quan hệ, ta có thể ẩn thân thành công. Bây giờ cùng với Mạc Hoa Khôi thì ta có thể ngay cả trong đêm nhìn thấy đồ vật ở khoảng cách xa, như vậy tính ra, chỉ cần ta phát sinh quan hệ với đàn ông, ta liền sẽ có một loại năng lực mới? Ừ, nhất định là như vậy.
Còn nữa, đúng rồi, lần đầu tiên của ta rõ ràng bị tên quỷ đáng chết kia đoạt đi, vì cái gì đêm nay khi quan hệ với Mạc Hoa Khôi, thì nơi đó cũng đau, cũng chảy ra máu xử nữ?
Rốt cuộc là nguyên nhân gì? Chẳng lẽ bởi vì thân thể ta có công năng tự động khôi phục? Cũng không đúng, lần thứ hai phát sinh quan hệ với nam quỷ kia, phía dưới cũng không đâu có đổ máu? A, chẳng lẽ, có quan hệ với đàn ông khác nhau lần đầu tiên thì nơi đó của ta sẽ khôi phục và tự động đổ máu?
“Ách ~” Cô ngượng ngùng suy nghĩ, chuyện này, nói có bao nhiêu mắc cỡ liền có bấy nhiêu, chỉ là ngẫm lại, khuôn mặt cô liền đỏ ửng, cau mày lắc đầu, chuẩn bị rời ban công đi về giường ngủ.
“Mạc Hoa Khôi?”
Không tưởng, vừa mới chuẩn bị xoay người cô liền thấy được Mạc Hoa Khôi đi đến cửa sổ căn hộ ở chung cư đối diện.
Hắn tại sao lại ở nơi đó? Cửa sổ hắn bên đó vừa đúng lúc đối diện với ban công của ta, tuyệt đối không phải trùng hợp, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Cô nghi hoặc tò mò, kiên nhẫn đứng ở ban công, chờ xem hắn đến tột cùng sẽ làm gì.
Vài phút sau, Mạc Hoa Khôi ở đối diện đã có hành động, chỉ thấy hắn lấy ra một cái kính viễn vọng, điều chỉnh hướng về bên cô nhìn sang.
Thấy tình cảnh như vậy, cô bừng tỉnh, trong lòng vừa tức vừa cảm thấy buồn cười… Mạc Hoa Khôi, cái tên gia hỏa đáng giận này, dám học hành vi trước kia của ta, dùng phương thức này rình coi ta? Ngươi rốt cuộc là ở đối diện với ta từ lúc nào? Ta thường hay không mặc quần áo đi lại trong phòng, ngươi có phải hay không đã sớm thấy ta trần tr̶u̶ồ̶n̶g̶? Ách, Mạc Hoa Khôi, tên sắc lang, tên sắc lang, đáng giận, đáng giận sắc lang.
Tức thì tức, sự tình không thể vạch trần này, cô cảm thấy mình nên dùng lý trí đối đãi việc này. Cô suy nghĩ một chút, khóe môi quỷ mị giương lên, ngẩng đầu giả vờ vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ nhìn bầu trời đêm không sao, ngẫu nhiên giơ giơ tay lên vuốt vuốt mái tóc dài, làm như vô tình bày ra vài tư thế mơ màng câu dẫn người.
Hai chung cư khoảng cách vẫn là có chút xa, sắc trời lại tối, nếu bên trong không có bật đèn thì nhìn không ra được từ bên đối diện.
Mạc Hoa Khôi không biết cô đã có đặc dị công năng, xác định cô đứng ở ban công không nhìn thấy mình, hắn đùa nghịch kính viễn vọng trong tay, xem đến tinh thần nhộn nhạo, như si như say…
Trục Nguyệt, em cười, em cười thoạt nhìn giống như thật vui vẻ, có phải, ý tứ là, hôm nay em không hối hận đem lần đầu tiên giao cho anh, có phải không?
Trục Nguyệt, em biết không, anh thật không nghĩ tới, em cư nhiên vẫn là xử nữ. Hiện tại, anh tin tưởng em cùng Mạc Thiếu Đình khẳng định một chút quan hệ cũng không có, anh cũng tin tưởng em cũng yêu anh, bằng không, em sẽ không đem lần đầu tiên của em cho anh.
Trục Nguyệt, em đem lần đầu tiên quý giá nhất của người phụ nữ giao cho anh, anh nhất định nhất định sẽ yêu thương em cả đời.
Hắn nhìn qua kính viễn vọng, si mê nhìn thân ảnh mỹ lệ của cô ở ban công, khóe miệng ngọt ngào, vừa xem vừa âm thầm tự thề thốt.
/150
|