Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 110 - ma nữ trọng sinh (cao trào)

/150


Suốt đêm, Thu Tiểu Quân cùng Jack vẫn luôn ôm nhau, lúc rạng đông ấm áp xuất hiện, hai người mới lưu luyến buông nhau ra.

“Jack, anh thật sự sẽ không có việc gì sao?” Khi Jack xoay người đi đến ban công đang được nắng sớm chiếu rọi, Thu Tiểu Quân bỗng nhiên giữ chặt cánh tay hắn, lo lắng hỏi lại lần nữa.

Jack ôn nhu cười với cô, “Không phải đã nói với em rồi sao, thật sự sẽ không có việc gì, không cần lo lắng.” Nói xong, hắn gỡ cánh tay cô đang lôi lôi kéo kéo, mang theo nụ cười ôn nhu, hạ quyết tâm đi đến ban công.

“Ách a…” Hắn không nghĩ tới, vừa lúc chuẩn bị vén bức màn dày nặng lên, phần cổ đã bị một lực mạnh đánh vào, trước mắt tối sầm, lập tức ngất đi.

Ở phía sau đánh lén hắn, đúng là Thu Tiểu Quân. Lúc hắn xỉu sắp té xuống mặt đất, cô vội vàng đỡ lấy hắn, nước mắt lại tràn ra, nhìn khuôn mặt tuấn tú, “Jack, em biết, anh nhất định gạt em.” Cô không ngốc, một chút cũng không ngốc, hắn hiểu được tâm tư của cô, cô cũng hiểu được tình yêu của hắn, khàn khàn nói, tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, “Anh đã vì em làm quá nhiều việc, em không thể để bất cứ chuyện gì xảy ra cho anh nữa. Mặc kệ hậu quả như thế nào, em sẽ chính mình chịu.”

Thanh âm nức nở nhưng không kém phần kiên quyết.

Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nói xong cô ôm hắn tới sô pha đối diện với giường bệnh, lau sạch nước mắt ở khóe mắt, tâm tình kiên định đi đến nơi có ánh mặt trời.

“Ách ~” Giây phút vén lên bức màn dày nặng, từng sợi nắng sớm nghịch ngợm chiếu lên trên mặt làm cô tức khắc cảm thấy nóng rát, cùng lúc đôi mắt cũng rất khó chịu, cô theo bản năng quay đầu, nhắm mắt lại.

Hoa Khôi, mặc kệ em sẽ biến thành bộ dáng gì, mặc kệ em có thể biến mất kể từ đây, em đều phải làm anh tỉnh lại.

Đây là quyết tâm của cô.

Cho nên, ánh nắng chiếu rọi trên người cô có bao nhiêu đau đớn, cô đều chịu đựng, mở to mắt, cắn môi đi thêm một bước đến trên ban công, sau đó nhìn mặt trời đang từ từ mọc lên, không chút do dự cởi quần áo mình ra, trần trụi tùy ý đế nắng sớm chiếu xạ…

Cô cắt đứt mọi đường lui, da thịt trên người đều bị ánh nắng chiếu vào.

Mười phút đã qua, thân thể cô chỗ nào cũng nóng rát và đau, thật đau.

Hai mươi phút, thân thể cô, tóc cô, đều bắt đầu bốc khói, chỉ đau và đau, cơn đau chỉ có mỗi lúc một tăng.

Ba mươi phút, thân thể cô như đã đạt đến cực hạn, trên người toát ra toàn khói trắng, mờ ảo ngưng tụ trên đầu, trên thân thể, cô có cảm giác sắp hòa tan đi. Dần dần, giống như thần kỳ, cô vừa thống khổ vừa lại có cảm giác muốn bay lên.

“Ách ~ ách a ~” Cô kiệt lực cắn răng, không muốn kêu ra thanh âm thống khổ, nhưng tư vị kia thật sự quá khó tiếp thu, cảm giác như mình đang trong lò nung cả ngàn độ, từng tiếng, từng tiếng rách nát, mang đầy âm thống khổ vô tận, “Ách ~ a ~ ách a……”

Khi tiếng rên đau khổ như phát ra từ tim, tóc cô đã xảy ra biến hóa, nguyên bộ tóc đen óng mượt dần dần biến thành màu trắng.

Vài phút sau, mái tóc màu đen như thác nước hoàn toàn biến trắng, một giọt chất lỏng nhỏ theo tóc chảy xuống dưới.

Cô biết, chất lỏng này nhất định chính là thứ Jack nói tới – giọt tinh nguyên khí, trong phút chốc, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng, cô vươn tay tiếp được, cẩn thận ngậm vào miệng.

Ngay sau đó, cô nhanh chóng rời khỏi ban công, chịu đựng toàn thân đau đớn bước nhanh đến giường Mạc Hoa Khôi, cúi đầu hôn lên môi hắn, đem giọt tinh nguyên khí vô cùng trân quý kia cẩn thận chuyển qua miệng hắn, thẳng cho đến khi hắn nuốt vào, lúc này môi cô mới rời đi.

Lúc này Jack tỉnh lại, vừa có tri giác đã nghĩ tới cái gì, lập tức mở cặp mắt màu hổ phách, “Tiểu Quân, Tiểu Quân…”

Nghe được thanh âm của hắn, Thu Tiểu Quân lúc này mới dời tầm mắt khỏi Mạc Hoa Khôi, xoay người, rưng rưng nhìn hắn trên sô pha, ra vẻ cao hứng cười nói: “Jack, nguyên lai trên người em cũng có nước tinh nguyên khí. Ha ha, em biết anh lừa em, trên người quỷ hút máu có cái gì, em không phải quỷ hút máu cũng có nha. Ha ha, được nắng sớm chiếu rọi, cảm giác thật sự hảo sảng… Ách…” Có lẽ, tất cả đều là miễn cưỡng cười cho vui, đến giờ phút này cô rốt cuộc không căng nổi nữa, đôi mắt nhắm lại, thân mình mềm nhũn, ngất đi.

“Tiểu Quân.” Khoảnh khắc cô ngã xuống đất, Jack lo lắng cực kỳ, thân thể nhảy đến nhanh như tia chớp, tiếp được thân thể cô, quỳ xuống đất gắt gao ôm lấy cô.

“Tiểu Quân, Tiểu Quân, em tỉnh tỉnh, tỉnh lại… Tiểu Quân, Tiểu Quân, anh không muốn em có việc gì.” Hắn bật khóc, lúc gọi cô, trong lòng đã đau gắt đến héo đi.

Có lẽ là hắn thanh âm quá mức bi thương, vài phút sau, lông mi dài của cô run rẩy, khóe mắt chậm rãi rơi xuống một giọt nước mắt, rốt cuộc sau đó chậm rãi mở mắt, chớp chớp, nhìn hắn mỉm cười, khuôn mặt tràn đầy mỏi mệt, yếu ớt nói, “Jack, tóc em biến thành trắng như vậy, có phải rất đẹp hay không?”

Cô biết biến hóa trên người mình, cũng biết, mình không còn sống lâu nữa.

Cô nghĩ mình sẽ vui vẻ biến mất, không nghĩ nhìn đến hắn khổ sở như vậy, mình lại mệt như thế, suy yếu như thế, khó chịu như thế. Kiệt lực gom lại tia sức lực cuối cùng trên người, cô hướng đến hắn lộ ra nụ cười cuối cùng trong đời.

“Rất đẹp.” Jack nhìn mái đầu bạc, gật đầu không chút do dự.

“Ha ha, nhưng đó có phải hay không nhìn cũng thật khốc liệt?” Lúc này mới biết được, nguyên lai Thu Tiểu Quân cũng là người thích cái đẹp, thật để ý đến hình tượng bên ngoài của mình.

“Đúng vậy, không chỉ có thật đẹp, mà cũng thật khốc liệt.” Jack vẫn không chút do dự gật đầu, đôi mắt màu hổ phách cũng ướt đến rối tinh rối mù.

“Jack, em mệt mỏi quá.” Cô như cũ cười nói, nhưng thanh âm đã suy yếu tới cực điểm, “Em không còn sức nữa, anh ôm em trở về được không? Em muốn ngủ.”

“Được, anh ôm em trở về, bất quá, anh không cho em ngủ.” Hắn nghẹn ngào nói, ngay sau đó bê cô lên, kéo bức màn xuống che cả thân thể của mình cùng với cô, như tia chớp nhảy ra ngoài cửa sổ…

Bọn họ rời đi không lâu, mười ngón tay Mạc Hoa Khôi đều động đậy, ngay sau đó, hàng lông mi cong dài cũng rung lên, không quá một hồi, đôi mắt mê người chậm rãi mở ra.



Jack đem Thu Tiểu Quân ôm về giường của cô trong phòng ngủ, ngồi ở mép giường, con mắt ướt, gắt gao cầm tay cô, “Tiểu Quân, Tiểu Quân, đừng ngủ, mau mở mắt ra.”

Có thể do hắn quá nhiệt tình, cô không ngủ mà mở to mắt, thật đau lòng nhìn muốn hắn tựa như muốn khóc, “Jack, em… không ngủ.”

“Tiểu Quân, ách ô ~” Hắn khóc, nước mắt rơi theo khuôn mặt tái nhợt của hắn, chảy xuống mặt cô, “Anh yêu em, anh sẽ không để em rời anh đi. Tiểu Quân, anh muốn ở bên em cả đời.” Hắn biết rõ, thân thể của cô càng ngày càng lạnh, độ lạnh đã vượt qua thân thể hắn. Lần đầu tiên, hắn hướng tới cô thổ lộ, thời khắc cô sắp nhắm mắt lại, hắn chợt cúi đầu xuống, chảy nước mắt mà hung hăng cắn vào cổ cô một cái…

“Ách ~ ách a ~, Jack……” Giây phút bị hắn cắn, cô quá đau, đôi mắt chợt đỏ lên, mở ra thật to, “Ách a ~ Jack, em, em thật là khó chịu……”

“Tiểu Quân, thật xin lỗi, em chỉ có dùng phương pháp này mới lưu em lại được.” Một hồi lâu, hắn mới ngẩng đầu lên, khóe miệng run run dính không ít vết máu, hắn nói xin lỗi với cô, cặp mắt đặc biệt đẹp màu hổ phách đầy nước mắt.

“Jack…… Ách a ~ Jack……” Thân thể cô bắt đầu co rút, trên mặt cùng trên tay, gân xanh xuất hiện, “Thật là khó chịu, thật là khó chịu…… Ách a……”

“Tiểu Quân, nhịn một chút, loại khó chịu này sẽ mau qua đi.” Hắn biết loại thống khổ này, không có ai so với hắn càng hiểu hơn quá trình cực kỳ thống khổ khi bị quỷ hút máu cắn.

“Đừng sợ, Tiểu Quân, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, anh sẽ vĩnh viễn đồng hành với em.”

Hắn ôm cô thật chặt, dùng lời chân thành nhất của mình hứa với cô.

“Ách a ~ a ~” Cô chịu không nổi, đôi mắt biến hồng muốn chảy ra máu, “Ách a ~ a a…… A ách……”

Mười phút sau, gân xanh nổi trên mặt cùng tay cô biến mất, đôi mắt đỏ hồng dọa người kia cũng biến thành màu hổ phách giống của Jack, “Jack…” Tâm cô cuối cùng đã bình tĩnh trở lại, tay nâng lên vuốt ve nước mắt trên mặt Jack, đôi mắt chớp chớp, sau đó suy yếu hôn mê ngã xuống.



Bệnh viện……

Âu Dương Kiện Vũ: “Đệ đệ, em rốt cuộc tỉnh.”

Hạ Tiểu Thỏ: “Ha ha, con trai cưng của mẹ, con tỉnh, mẹ rất mừng…”

Mạc Mê: “A ha ha, con trai, ba biết chắc, con khẳng định không cam lòng mà ngủ mãi như vậy.”

Lúc này, Âu Dương Nặc, Giang Hãn, cùng với Giang Nhụy Tinh, Nhụy Nguyệt hai chị em đều ở bên cạnh Mạc Hoa Khôi, thấy hắn đã tỉnh, trên mặt mỗi người đều đầy nước mắt vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ cùng kích động.

“Mẹ, ba, ca, tỷ, thực xin lỗi, con làm cho mọi người lo lắng.” Chính mình có thể tỉnh lại, Mạc Hoa Khôi trong lòng cũng thật sự cảm thấy cao hứng, cảm nhận được tình thân, ngoại trừ cao hứng còn có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, “Về sau, con sẽ không làm cho mọi người lo lắng cho con như vậy nữa.”

Nhìn ra được, sau khi trải qua chuyện này, hắn đã hiểu ra rất nhiều chuyện, cũng nhìn thấu ra rất nhiều việc, chính là, lúc nghĩ tới Thu Tiểu Quân, phát hiện lúc này mình tỉnh lại cô cũng không xuất hiện trước mặt mình, cảm giác mất mát đáng chết kia lại ăn mòn khắp người hắn.

Trục Nguyệt, nguyên lai, em thật sự là một chút cũng không yêu anh, em đối với anh thật sự không có chút cảm tình nào, anh vất vả lắm mới tỉnh lại em cũng không đến nhìn anh.

Tốt, vậy cũng tốt, anh sẽ hoàn toàn mất hết hy vọng với em, về sau, chúng ta tốt nhất không cần gặp lại, nếu có gặp lại, cũng xem chúng ta là người xa lạ.

Bên trong phòng bệnh, chỉ có Âu Dương Kiện Vũ hiểu tâm tư hắn nhất, nhìn thấy mặt hắn ẩn hai chữ “mất mát” thì móc di động bước nhanh ra ban công, dưới ánh nắng ấm áp phát đi một cuộc gọi…



“Tích tích tích tí tách…… Đô đô……'

Điện thoại reo, Thu Tiểu Quân nghe tiếng chuông điện thoại quen thuộc, cô tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong lòng ngực ấm áp của Jack, tâm ấm áp, tim ấm áp, dạ dày cũng ấm áp, “Jack…”

“Ừ, anh ở đây.” Cô đã tỉnh, Jack thật cao hứng, một tay ôm chặt eo cô, một tay lấy di động để trên tủ đầu giường, “Âu Dương Kiện Vũ gọi đến, em muốn nghe không?”

“Muốn.” Cô gật đầu, tiếp nhận điện thoại, có chút khẩn trương bấm nút nghe, “Kiện Vũ…”

“Trục Nguyệt, Hoa Khôi đã tỉnh.” Điện thoại đầu bên kia, Âu Dương Kiện Vũ thập phần kích động cùng cao hứng.

Đôi mắt cô lập tức ướt, “Phải không? Ha ha, thật tốt quá.” Mạc Hoa Khôi đã tỉnh, cô so với bất kỳ ai cũng đều rất cao hứng.

“Em có muốn lại đây thăm cậu ấy không?”

“Không được, biết anh ấy tỉnh rồi, em rất vui vẻ.” Cô do dự, một giây sau ẩn hàm tiếc nuối nói.

Kỳ thật, cô rất muốn lập tức đến bên người hắn, xem bộ dáng đã tỉnh lại của hắn.

Nhưng mà, cô không dám, cô sợ hắn thấy mình, cái đầu bạc trắng, làn da tái nhợt, còn có đôi mắt màu hổ phách, trở thành một con quỷ hút máu, mình sẽ dọa đến hắn. Hơn nữa, lúc này là ban ngày, mặt trời nóng rực còn ở trên cao, ánh nắng sẽ tổn hại đến mình, cô chỉ có thể tránh né chỗ âm u.

“Ha hả ~ ách ô ô…… Ha hả ~ ha hả a……” Gác điện thoại, trong lòng cô đột nhiên rất khó chịu, lại khóc lại cười nhìn Jack, “Jack, anh nghe được không? Hoa Khôi anh ấy đã tỉnh, đã tỉnh.”

“Anh nghe được.” Jack lý giải được tâm tình của cô, đôi mắt vẫn còn nước mắt, liên tục gật gật đầu, “Tiểu Quân, nỗ lực của em, hy sinh của em, thật không uổng phí.”

Nói đến đây, đôi mắt thâm tình gắt gao nhìn mặt cô, “Em biết không, em nhất định là người đẹp nhất trên thế giới này, là người dũng cảm nhất. Anh không có cách nào dừng yêu em được…”

“Ha hả ~ ách ô ô.” Lời hắn nói, làm cô cảm động đến khóc, “Jack, anh thật đáng ghét, lời nói làm em vừa muốn khóc vừa muốn cười.” Cắn cắn khóe môi, cô làm nũng đưa nắm tay lên đấm đấm vào ngực hắn, “Ách ô ~ anh thật đáng ghét.”

“Ha hả a……” Trong mắt Jack vẫn ẩm ướt, gắt gao ôm cô, đôi tay trắng như phấn vẫn ở trên người hắn.

Yêu một người, hắn nguyện ý cả đời không oán không hận vì cô trả bất cứ giá nào, không cầu hồi báo.



“Đệ, em muốn gặp Bạch Trục Nguyệt sao?” Đợi đám người Hạ Tiểu Thỏ rời khỏi phòng bệnh, Âu Dương Kiện Vũ ngồi ở giường bệnh Mạc Hoa Khôi, nhìn mặt hắn, cẩn thật hỏi.

“……” Hắn nói, Mạc Hoa Khôi ngoảnh mặt làm ngơ, trên mặt không có biểu tình gì.

Âu Dương Kiện Vũ lý giải thái độ này, cảm thấy nếu chính mình là Mạc Hoa Khôi cũng sẽ giận Thu Tiểu Quân, nhưng nghĩ tới biểu hiện chân thành trong thời gian này của cô, lại vì cô mà nói, “Khoảng thời gian này em không tỉnh, cô ấy thường thường tới bệnh viện chăm sóc em. Ngày hôm em xảy ra chuyện, cô ấy rất khó chịu, khóc thật thương tâm, cô ấy…”

“Ca, về sau, đừng ở trước mặt em nói về cô ấy nữa.” Hắn đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc ngắt lời Âu Dương Kiện Vũ, “Em phải hoàn toàn làm mới mình, hiện tại, cô ấy đối với em mà nói đã là chuyện râu ria.”

Hắn đã không muốn biết cô đối với mình rốt cuộc là có tình hay vô tình, cô phản bội mình ở cùng với Mạc Thiếu Đình, hắn cũng không nghĩ muốn truy cứu gì nữa.

Loại sự tình này hắn đã quyết định buông xuống, hắn hy vọng tâm mình sau này không vì nữ nhân này mà gợn sóng. Tình yêu như vậy, hắn cảm thấy mình đã chịu đựng quá đủ, không thể chịu hơn nổi.

“……” Nghe hắn nói những lời này, Âu Dương Kiện Vũ không nói gì hơn nữa, nhìn thần sắc như đã khám phá hồng trần của hắn, trên mặt Âu Dương Kiện Vũ lộ ra một loại biểu tình như tiếc nuối.



Hôm nay Âu Dương Kiện Vũ khuya mới trở lại khách sạn, cởi cà vạt, mở TV, mỏi mệt ngồi trên sô pha.

Trong TV đang thông báo tin tức rợn cả người.

“Hôm nay 6 giờ sáng, nhân viên quét dọn ở đường XX hẻm XX phát hiện một thi thể đàn ông, trên thân thể người này không phát hiện bất luận vết thương nào, tình trạng giống như hai thi thể đàn ông phát hiện hai ngày trước ở đường hầm AA, thân thể như bị rút cạn… Cảnh sát hoài nghi, tội phạm rất có thể là người tinh thông hóa học, hiện tại, cảnh sát đang toàn lực ứng phó điều tra…”

Trong khoảng thời gian này, hắn không chỉ nhọc lòng với tai nạn của Mạc Hoa Khôi, còn vừa hỗ trợ xử lý công sự ở công ty Mạc Hoa Khôi và ở công ty mình, có thể nói thể xác và tinh thần đều mệt, nhìn đến loại tin tức kích thích như vậy, trong lòng hắn cũng không nhấc lên nổi hứng thú.

“Ách ~” Hắn là thật sự mệt mỏi, nặng nề thở dài, tắt TV đứng lên đi về hướng phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ ngay.

“Leng keng ~ leng keng ~”

Khi hắn sắp đi đến phòng tắm, chuông cửa vang lên.

Lúc này ai lại đến quấy rầy?

Hắn có chút nghi hoặc, bước nhanh ra cửa, nhìn qua mắt mèo trên cửa, thấy đó là một cô gái còn trẻ, hắn nghĩ nghĩ rồi mở cửa, “Cô là?”

“Âu Dương tiên sinh, xin chào, em là Thu Tiểu Hi, là em gái của Thu Tiểu Quân.”

Người phụ nữ ngoài cửa là Bạch Trục Nguyệt. Cô nhìn hắn cười cười, ra vẻ nhu nhược nói, “Anh có biết chị em ở nơi nào không? Em đã hơn hai năm chưa gặp chị ấy.”

“Em là em gái Tiểu Quân?” Hắn thập phần kinh ngạc, cẩn thận nhìn mặt cô, phát hiện mặt cô cũng có vài phần tương tự Thu Tiểu Quân, hoàn toàn không hoài nghi cái gì, “Mau vào đi, có chuyện gì vào trong này nói.”

“Vâng.” Cô gật gật đầu, dáng vẻ đầy nước mắt đi vào phòng hắn.

“Anh có từng nghe chị em nhắc đến em.” Âu Dương Kiện Vũ ngồi ở sô pha, nhìn người ngồi đối diện, có chút thương cảm nói, “Trong khoảng thời gian này, em sống có tốt không?”

Bạch Trục Nguyệt bỗng nhiên khóc lớn, “Ách ~ ách ô ô, thật không tốt chút nào, không có tin tức của chị, em khổ sở cực kỳ.”

Qua lời nói của cô, Âu Dương Kiện Vũ xác định cô nhất định không biết chị mình đã rời khỏi thế giới này, thầm than trong lòng, đứng dậy đi đến trước mặt cô đưa ra một tờ khăn giấy.

“Ách ô ô, cảm ơn.” Bạch Trục Nguyệt tiếp nhận khăn giấy, vừa lau nước mắt vừa nói lời cảm tạ, “Ách ô ô, ách ô ô…… Âu Dương tiên sinh, chị của em là thư ký của anh, anh khẳng định biết chị ấy ở nơi nào, đúng không? Ách ô ô, anh nói cho em nghe đi, chị em rốt cuộc đang ở đâu? Em giống như thấy chị ấy… ô ô…”

“Chị của em, cô ấy……” Hắn nghĩ nghĩ, chuẩn bị nói ra sự thật, lại thấy cô khóc đến thương tâm như vậy, sợ cô vô pháp thừa nhận, lại không đành lòng nói ra chân tướng, do dự một phen, cuối cùng lựa chọn dùng lời nói dối an ủi, “Cô ấy đi một nơi rất xa công tác, đi qua hơn hai năm mới có thể trở về.”

Hắn tin tưởng, thời điểm này loại nói dối này có thiện ý hơn.

“Âu Dương tiên sinh, là thật vậy chăng? Ách ô ô ~ anh thề anh không có gạt em?”

“Là sự thật, anh thề anh không có lừa em.” Hắn không chút do dự nói.

Nghe vậy, Bạch Trục Nguyệt mới dần dần ngừng tiếng khóc, hút hút mũi, nhìn hắn cầu xin, “Âu Dương tiên sinh, anh có thể thu lưu em không? Em vì đi tìm anh để hỏi thăm tin tức của chị, đã tiêu hết tiền trên người, em không có chỗ ở.”

“Đương nhiên có thể.” Hắn lộ ra nụ cười ôn hòa, “Em yên tâm, anh sẽ chiếu cố em, chị của không chỉ là cấp dưới đắc lực nhất của anh, mà còn là… người bạn tốt nhất.” Hắn vốn định nói Thu Tiểu Quân là người hắn yêu nhất, nhưng nghĩ nghĩ vẫn không nói ra, cảm thấy tình cảm của mình đối với Thu Tiểu Quân giấu trong lòng vẫn là tốt nhất.

“Ha hả, cảm ơn.” Bạch Trục Nguyệt cũng cười, không có người biết nụ cười của cô có biết bao ý vị khác.



Âu Dương Kiện Vũ là người hào phóng, hắn để cho Bạch Trục Nguyệt ở một gian phòng ngay đối diện với phòng hắn.

Bạch Trục Nguyệt đứng ở bên cửa sổ phòng khách sạn, ưu nhã uống một ngụm rượu vang đỏ, khóe miệng lộ ra nụ cười ngoan độc lạnh lùng…

Thu Tiểu Quân, ta biết, hai năm trước người từ chối ngươi là Âu Dương Kiện Vũ, ta dám khẳng định, cho tới bây giờ trong lòng ngươi vẫn còn yêu hắn. Hừ, ta muốn ăn miếng trả miếng, ngươi cướp đi người đàn ông ta yêu, ta đây liền cướp đi người đàn ông ngươi yêu.



Hai ngày sau, Mạc Hoa Khôi xuất viện. Buông cảm tình xuống, hắn đem toàn bộ tinh lực dồn vào công việc.

Trong công ty mọi việc lớn bé, hắn đều sẽ tự tay làm lấy, tựa hồ muốn làm cho mình bận rộn tới bức bách để quên những việc gì đó. Cứ như vậy, hắn hội nghị nhiều, xã giao nhiều, cơ hồ mỗi buổi tối đều về nhà rất khuya, có những buổi say như chết, được A Hổ cùng A Báo đem về nhà.

Một buổi tối nọ, hắn lại uống say, A Hổ đỡ hắn vào phòng, hắn lăn ra giường liền ngủ ngay.

“Mạc tổng, ngài muốn rửa mặt hay không?” A Hổ cởi giày hắn ra, lắc lắc bờ vai của hắn, cẩn thận hỏi.

“Cút đi ra ngoài cho ta, ta không cần rửa mặt.” Hắn mở to mắt, vẻ mặt say rượu lớn tiếng nói, “Cút cút cút, cút đi, không cần quấy rầy ta ngủ, ta không có say.”

“Được được được, Mạc tổng, ngài đừng tức giận, tôi lập tức đi ra ngoài.” A Hổ rõ ràng cảm giác được tính tình hắn so với trước kia nóng nảy hơn nhiều, liên tục gật đầu, vội vàng rời khỏi phòng ngủ của hắn.

Đêm khuya, thời tiết giảm xuống vài độ.

Gió lạnh lùng thổi, cửa sổ không đóng, “hô hô hô” gió thổi bay bức màn dày nặng, nối đuôi nhau mà tiến vào phòng ngủ.

Bức màn cao cao bị gió thổi bay lên, hiện ra bóng một người con gái đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn đến người đàn ông mơ màng trên giường sắp ngủ, đôi mắt trở nên mênh mông, giống như cô đã khóc.

“Ách ~ lạnh quá…” Gió lạnh thổi tới phòng ngủ, cũng tự nhiên mà thổi tới trên người Mạc Hoa Khôi. Hắn nhắm mắt lại run run thân mình, không có ý thức rên rỉ ra tiếng. “Thật lạnh… Ách ~ lạnh……”

“Hoa Khôi……” Nhìn thấy hắn như vậy, bóng đen ở cửa sổ cảm thấy đau lòng vô cùng, khi hắn nói tới tiếng lạnh lần thứ hai, cô đã như tia chớp đứng ở mép giường hắn, nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài, lại nhẹ nhàng đắp chăn lên người hắn.

“Ách, lạnh, thật lạnh quá…” Có lẽ uống quá nhiều rượu, cho dù đắp thêm chăn, hắn vẫn cảm thấy lạnh, thân mình run rẩy đến lợi hại, “Lạnh ~ thật là khó chịu…”

Làm sao bây giờ? Mình phải làm gì mới có thể làm hắn ấm lên, không cảm thấy lạnh nữa?

Lúc này, cô thật ước mình là một ngọn lửa nóng. Tình thế cấp bách, cô cởi váy ngủ trên người ra, chui vào trong chăn, sau đó lại cởi sạch quần áo trên người hắn, trần tr̶u̶ồ̶n̶g̶ ôm chặt lấy hắn, hy vọng đem tất cả nhiệt lượng trên người đều truyền cho hắn.

Cô gấp gáp như vậy, quên mất chính mình không chỉ là một con quỷ Đông phương, cũng là một con quỷ hút máu Tây phương, thân phận không giống bình thường, độ ấm trên người so với nhân loại càng lạnh hơn nhiều, căn bản là không thể nào cho hắn thêm nhiệt lượng.

“A, thật thoải mái……” Chính là, không biết vì sao, bị cô ôm như vậy, Mạc Hoa Khôi lại cảm thấy thật thoải mái, không cảm thấy lạnh nữa, thân mình cũng không run. Với cảm giác thoải mái dị thường này, một bàn tay hắn còn ma xui quỷ khiến lộn xộn lên, dọc theo cái eo nhuyễn, chậm rãi đi lên, thật thoải mái cầm nơi đó của cô…

“Ách……” Khoảnh khắc đó,Thu Tiểu Quân choáng váng, tức khắc cảm thấy toàn thân mình như bị điện giật, mặt đỏ, tâm nhảy đến dường nhưtrống bỏi, thân mình căng ra.

/150

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status