Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 103 - quỷ hút máu

/150


Hắn nói như vậy, Thu Tiểu Quân càng nghe càng hụt hẫng, nhịn không được buồn bực hỏi: “Kiện Vũ, đã trễ thế này anh còn tới chỗ em, là để khuyên em cùng Mạc Hoa Khôi hợp lại hay sao?”

“…… Đúng vậy.” Do dự một giây, hắn gật gật đầu. “Cùng cậu ta trở lại bên nhau đi.”

“Em sẽ không trở lại với anh ấy.” Cô kiên quyết nói, “Em biết anh ấy yêu em, chính là em… không yêu anh ấy.” Không biết vì cái gì, thời điểm nói “không yêu anh ấy”, cô lại do dự một chút.

“Nếu em không yêu cậu ta, lúc trước tại sao ở cùng chỗ với cậu ấy?”

“Em lúc ấy… chưa hiểu rõ.”

Nghe cô trả lời như vậy, trên mặt Âu Dương Kiện Vũ tức khắc lộ ra thập phần thất vọng, lặng im vài giây, nhìn mặt cô có chút tức giận nói: “Bạch Trục Nguyệt, Mạc Hoa Khôi nhìn lầm em, anh cũng nhìn lầm em, anh nghĩ, Mạc Thiếu Đình cũng nhất định đã nhìn lầm em.”

“Ha hả a……” Cô cười rộ lên, trong ánh mắt che dấu lệ quang chỉ mình mình biết, “Đúng vậy, các người đều nhìn lầm em, ha ha, em là một người đàn bà hư hỏng, làm mọi người thất vọng rồi.” Bị hắn phủ định, đánh giá như vậy, trong lòng cô thật khổ sở không nói nên lời, “Bây giờ đã khuya, mời anh đi thôi.”

Đã đối với cô thật thấy vọng rồi, cô hạ lệnh trục khách, Âu Dương Kiện Vũ cũng không nghĩ nhiều, lập tức đứng lên hướng ra cửa.

Đợi hắn rời đi, đôi mắt Thu Tiểu Quân lập tức ướt đẫm, ướt đến thật lợi hại, chỉ cần chớp chớp muốn, bao nhiêu là nước mắt chảy xuống.

Thương tổn Mạc Hoa Khôi, làm cho bọn họ mọi người đều thất vọng, cô cũng thật khổ sở, hít hít mũi, khóc nức nở, “Kiện Vũ, em không nghĩ như vậy, em không nghĩ tới thương tổn các người, chính là, chính là, thù của em gái, em là chị không thể mặc kệ, ô ô…”

Lúc này, Jack từ ban công nhảy vào, trên khuôn mặt tái nhợt không có biểu tình gì, vô thanh vô tức đi đến trước mặt cô, thấy cô đang khóc, lúc này mới nhíu nhíu mày, “Vì sao lại khóc?”

Đột ngột như vậy, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, không để ý tới mình đang lộ ra gương mặt khóc đến thảm thương, buông xuống đề phòng, cũng quên mất sự chán ghét đối với hắn, chỉ lộ ra mặt chân thật yếu ớt nhất của mình, “Bởi vì ta khổ sở, ta khổ sở đương nhiên sẽ khóc, ô ô~ chẳng lẽ lúc ngươi khổ sở cũng không khóc cho đã sao?”

Nhìn thấy cô khóc nước mắt ràn rụa, lại nghe cô nói khổ sở như vậy, trong lòng Jack chứa đầy đau lòng, ngồi xổm xuống ôm nhẹ cô vào trong ngực, dùng thân mình không có độ ấm của mình mà chân thành an ủi cô.

Giờ này khắc này, ma xui quỷ khiến cô cảm thấy hắn là độ ấm duy nhất mình có thể dựa vào, không bài xích hắn chút nào, ngược lại, lại thuận theo rúc vào trong lòng ngực hắn, trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn mặt hắn, nghẹn ngào hỏi: “Jack, nói cho em nghe, có phải anh cũng cảm thấy đã nhìn lầm em, đối với em thật thất vọng không?”

“Không có.” Jack cười cười, lắc đầu, một bàn tay nâng lên, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt đầy nước mắt, “Từ lúc em cứu Lâm An An, anh liền biết em là người thiện lương, em cũng dũng cảm, em không muốn thương tổn người khác, cho dù thương tổn ai cũng là do bất đắc dĩ. Như vậy, anh như thế nào lại thất vọng với em? Anh thích em còn không kịp.”

“Ách ô ~ ha hả, Jack……” Cô khóc lóc cười, cười đến có điểm khó coi, nhưng mà lại đặc biệt đáng yêu. Giờ khắc này, một giây này, cô cảm thấy, chỉ có hắn hiểu mình nhất.

Thời khắc này, hai người tiêu tan hiềm khích lúc trước, ở chung như vậy thật ấm áp hòa hợp, không thể nghi ngờ gì là thời khắc thật đáng quý trọng.

Tâm Jack ẩn ẩn kích động, hắn vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙, chậm rãi cúi đầu xuống, ôn nhu hôn lên đôi môi lạnh băng của cô, dùng hành động biểu lộ ra hắn yêu cô như thế nào…

Môi hắn lạnh băng cực kỳ, giống một khối băng cứng.

Đương nhiên, môi cô cũng là lạnh băng, bất quá, so với hắn hơi mềm mại hơn một chút.

Lấy độc trị độc, lấy băng trị băng, hiệu quả có thể nghĩ, hai mảnh môi dán ở bên nhau, hôn nhau thật ôn nhu, triền miên mút vào, dần dần trở thành ấm nóng, cuối cùng dây dưa với nhau…



“Jack, anh tại sao trở thành quỷ hút máu?” Tình cảm mãnh liệt qua đi, cô dựa vào lòng hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, tò mò hỏi.

“Còn em thì sao? Em lại như thế nào trở thành một nữ quỷ?” Vẻ mặt Jack thỏa mãn, cười cười thật mê người, hỏi lại.

“Ưm, là em hỏi anh trước, có được không? Muốn giải thích, cũng là anh giải thích trước.” Cô đô đô cái miệng nhỏ, nắm tay đánh đánh vào ngực hắn, giả vờ tức giận nói, “Mau nói nha, em muốn nghe, em không nghĩ anh có bí mật muốn gạt em.”

“Ha hả …” Lần đầu tiên cô ra vẻ bộ dáng làm nũng này với mình, Jack cao hứng cực kỳ, “Được rồi, đừng nóng giận, anh nói đây.”

“Vậy mau nói đi.”

“Được.” Hắn gật đầu cười, sau đó khuôn mặt dần dần trở nên nghiêm túc, “Năm anh 27 tuổi, anh đáp máy bay đi Anh quốc, không nghĩ tới trên phi cơ lại có một con quỷ hút máu.” Nói đến đây, sắc mặt hắn trầm trọng một chút, trở nên ưu thương, “Đó là một nữ quỷ hút máu, cô ta cắn chết mọi người trên phi cơ, nhưng mà cố tình không cắn chết anh. Cô ấy nói, anh là người đàn ông châu Á đẹp nhất cô ấy từng gặp, cho nên không nghĩ làm cho anh biến mất, mà muốn anh cùng cô ấy lấy thân phận quỷ hút máu vĩnh viễn tồn tại trên cõi đời này.”

“Quỷ hút máu, làm anh rất thống khổ, phải không?” Cô lý giải biểu tình biến hóa của hắn, nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, hy vọng như vậy hắn có thể dễ chịu hơn một chút.

Hắn cười khổ một chút, mặt cọ cọ vào tay cô, “Nếu có thể lựa chọn, anh tình nguyện lúc đó cô ấy cắn chết anh.” Giọng nói dừng một chút, hắn lại bỗng nhiên cười lên, cười đến sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙ lại hạnh phúc, hơi hơi cúi cúi đầu, đôi mắt tỏa sáng nhìn mặt cô, “Nhưng lúc gặp được em, anh lại thật cảm tạ cô ấy đã biến anh thành quỷ hút máu, bằng không, anh cũng vô pháp gặp được em.”

“Ha hả……” Nghe vậy, cô cũng cười, cười đến ngọt ngào, “Jack, anh biến thành quỷ hút máu năm ấy là năm nào?”

“1936.”

“A? Năm 1936?” Cô kinh hãi, “Nói như vậy, anh không phải đã hơn 100 tuổi rồi sao?”

“Ha hả, đúng vậy.” Hắn nhún nhún vai, không cho là đúng nói.

“Trời ạ, anh so với em hơn 70 tuổi, tuổi này đã có thể làm tổ tằng tổ phụ của em rồi.” Cô đột nhiên cảm thấy ủy khuất, miệng đô đô lên, “Thật chán ghét, em tuổi trẻ như vậy, cư nhiên lại bị lão yêu quái này ăn mất.”

Hắn có điểm buồn cười, “Em ủy khuất cái gì? Không phải người ta đều nói gừng càng già càng cay sao? Chứng tỏ càng già càng có vị.”

“……” Cô vô ngữ đến cực điểm, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhìn mặt hắn không hiểu chút nào, hỏi: “Jack, anh là quỷ hút máu, vì cái gì không sợ ánh mặt trời?”

“Ai nói anh không sợ ánh mặt trời?” Jack giương cao mắt, “Anh nếu không sợ ánh mặt trời, liền không phải quỷ hút máu.”

“Nhưng mà em thấy anh dám phơi người ra dưới ánh thái dương.”

“Ha hả, đó là bởi vì anh có bôi kem che.” Hắn dương cao khóe miệng, đắc ý nói.

“Kem che nắng?” Cô buồn bực, vẫn nghi hoặc, “Kem của con người, em cơ hồ đều thử tất cả, nhưng vì cái gì đối với em đều không có tác dụng?”

“Kem che của con người đối với chúng ta không có tác dụng che chắn gì cả.” Hắn thân mật di di cái trán của cô, kiên nhẫn giải thích nói, “Kem chống nắng của anh, là do chính anh nghiên cứu vài thập niên mới nghiên cứu ra, hệ số che chắn so với sản phẩm của con người bình thường cao hơn rất nhiều.”

“A~” Cô bừng tỉnh đại ngộ, “Ha hả, không thể tưởng được, tên quỷ hút máu này lại là nhà phát minh, loại kem chống nắng này đã được anh nghiên cứu ra tới.”

“Ha hả, đúng vậy, anh có phải hay không rất lợi hại?” Mặt hắn đầy kiêu ngạo.

“Phải, phải, rất lợi hại, lợi hại cực kỳ.” Cô dùng sức gật gật đầu.

“Anh còn có thứ khác lợi hại hơn, em muốn có chút kiến thức không?” Hắn nhíu nhíu mi, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, thâm ý hỏi.

Cô lập tức có một loại dự cảm không tốt, trên mặt cười có điểm trở nên mất tự nhiên, “Không, không cần đâu, ách ~” không tưởng vừa dứt tiếng, vừa chuẩn bị trốn tránh, nụ hôn của hắn liền ức hiếp xuống môi cô…

Đêm đột nhiên trở nên thật dài, tựa hồ như tình cảm mãnh liệt của hắn cùng cô kéo dài ra thành đêm không ngủ.



Tia nắng ban mai xuất hiện, lại là một ngày mới.

Một ngày mới, sẽ có hay không hy vọng mới?

Một ngày mới, sẽ có hay không phiền não mới?

Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chính mình làm cái gì, Mạc Thanh Nhã đều nhớ rõ rành mạch. Buổi sáng tỉnh lại, chuyện đầu tiên là cầm lấy báo ngày hôm đó, nhìn xem có đăng tin tức về vụ án giết người nào không.

Trên tất cả các loại báo, cô không thấy bất cứ tin tức gì liên quan đến vụ án giết người, trong lòng lại nghi hoặc, thập phần thấp thỏm bất an, nghĩ nghĩ, lại mở TV ra xem có tin tức gì khác không. Nhưng qua một hồi lâu vẫn không thấy một tin tức liên quan nào.

A? Đây là chuyện gì đâu? Tối hôm qua ta rõ ràng cầm dao đâm Bạch Trục Nguyệt tiện nhân kia rất nhiều lần, cô ta hẳn là đã chết rồi mới đúng, vì lẽ gì báo chí cùng TV đều không đưa tin?

Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cô ta đi ra ngoài, áo ngủ trên người cũng không đổi liền đi ra khỏi nhà.

Không nghĩ tới, vừa đi ra khỏi biệt thự liền thấy được hai cận vệ của Mạc Thiếu Đình, Tiểu Ngô cùng a K. Cô ta sửng sốt vài giây, sau đó nhanh chóng chạy đến trước mặt bọn họ, gấp giọng hỏi: “Thiếu Đình ca đâu? Thiếu Đình ca đâu? Anh ấy ở đâu, ta muốn gặp anh ấy.”

“Mạc tiểu thư, chúng ta là phụng theo mệnh lệnh của điện hạ, tới nơi này tiếp ngài đi sân bay.” Tiểu Ngô hướng cô ta gật gật đầu, cung kính nói.

“Sân bay?” Cô ta lập tức nghĩ tới cái gì, khủng hoảng sợ hãi lên, một bên dùng sức lắc đầu, một bên vội vàng lui ra sau, “Không, ta không đi sân bay, ta không đi, ta không rời khỏi Vụ quốc, ta không rời khỏi Vụ thành.”

A K nhìn Tiểu Ngô mà không nhìn tới biểu tình của cô ta, nói: “Mạc tiểu thư, thỉnh đừng làm cho chúng ta khó xử.” Nói xong, liền bước nhanh về hướng của cô ta.

“Ách, các ngươi tránh ra cho ta, ta không muốn đi sân bay.” Mạc Thanh Nhã điên cuồng lên, lập tức đem toàn lực chạy về hướng xe của mình, nhanh chóng ngồi vào, thật nhanh khởi động xe, phóng thật nhanh với tốc độ như không quan tâm đến cả sự sống chết của mình.

Thấy thế, Tiểu Ngô cùng a K cũng lập tức ngồi vào xe, nhanh chóng đuổi theo xe Mạc Thanh Nhã.



Nửa giờ sau, Mạc Thanh Nhã thế nhưng lại chạy xe đến chung cư Thu Tiểu Quân, biểu tình khủng hoảng xuống xe, bước nhanh vào chung cư. Đến trước cửa phòng Thu Tiểu Quân, sử dụng cả tay và chân, lại đá lại gõ, “Bạch Trục Nguyệt, Bạch Trục Nguyệt, ngươi rốt cuộc đã chết hay chưa…”

Không bao lâu, Thu Tiểu Quân ra mở cửa, thấy là Mạc Thanh Nhã, cô thật không kiên nhẫn nhăn nhăn lông mày, “Mạc Thanh Nhã, cô rốt cuộc là dây dưa mãi vẫn chưa xong?”

Thấy Thu Tiểu Quân chuyện gì cũng không có, còn sống được thật tốt, Mạc Thanh Nhã không tránh được có điểm sợ hãi, nhìn bụng của cô, rồi lại chằm chằm nhìn mặt, nghĩ trăm lần cũng không ra, run sợ hỏi: “Ngươi, ngươi vì cái gì thoạt nhìn không bị gì cả? Ta tối hôm qua rõ ràng, rõ ràng…”

“Rõ ràng cái gì?” Thu Tiểu Quân thực không vui, dương dương khóe miệng, “Rõ ràng thọc ta rất nhiều dao sao?”

“Đúng vậy.”

“Ta nói cho ngươi nghe, ta là quỷ, mặc kệ ngươi thọc ta bao nhiêu dao, ta đều sẽ không chết.” Cô đôi tay ôm ngực, nửa đùa nửa thật nói.

“… Quỷ?” Sửng sốt một giây, Mạc Thanh Nhã lập tức sợ hãi, nghĩ đến đêm đó chính mình tận mắt nhìn thấy axit hắt lên cổ Thu Tiểu Quân, sắc mặt trong nháy mắt trắng như tờ giấy, “Ngươi, ngươi thật là quỷ?”

“Đúng vậy.” Lúc này, tâm tình Thu Tiểu Quân có điểm tốt, lại có điểm muốn hù dọa cô ta, cô thừa nhận, “Ngươi nếu không tin, ta có thể chứng minh cho ngươi xem.” Nói xong, trong lòng niệm chú cái gì đó, mặt cô lập tức biến thành một bộ xương khô làm người sởn tóc gáy.

“A ~ a a……” Khoảnh khắc đó, Mạc Thanh Nhã bị dọa thảm, phát ra tiếng thét chói tai, thân thể cũng run rẩy, lui về phía sau vài bước, té ngã lộn nhào, cô ta chạy hướng thang máy, “A…… Quỷ a…… Quỷ…… A a……”

Thấy cô ta bị mình dọa thành như vậy, Thu Tiểu Quân trong lòng có ít nhiều thống khoái đã báo thù, nhưng sau đó tĩnh tâm lại, cô lại hối hận với hành động mới vừa rồi của mình, cảm thấy nhất cử nhất động hôm nay của mình sẽ mang đến hậu hoạn gì.

“Vừa rồi là ai thét chói tai vậy?” Lúc này, Jack đi tới bên người cô, vừa hỏi vừa ló đầu ra hướng ngoài cửa nhìn xem.

Cô không cho là đúng nhún nhún vai, “Một phụ nữ điên.”



Mạc Thanh Nhã tới Thu Tiểu Quân chung cư không lâu, Tiểu Ngô cùng a K cũng đã tới.

Hai người đều xuống xe nhưng không đi lên lầu, đang do dự có nên gọi điện thoại bẩm báo Mạc Thiếu Đình là cô ta đã tới chung cư của Thu Tiểu Quân hay không, liền thấy Mạc Thanh Nhã vẻ mặt sợ hãi chạy ra tới.

“Mạc tiểu thư……” Hai người lập tức chạy lên, chặn cô ta lại.

Lúc này nhìn đến hai người bọn họ, Mạc Thanh Nhã trong lòng lúc này mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, bất quá hồn vía như cũ chưa định thần lại. Cô ta giữ chặt cánh tay bọn họ, gấp giọng cầu xin, “Bạch Trục Nguyệt là quỷ, mau mau mang ta rời khỏi nơi này, mau mang ta rời đi nơi này…”

Cô ta nói cái gì? Bạch Trục Nguyệt là quỷ? Ách, trên thế giới này có quỷ sao?

Nghe cô ta nói những lời này, phản ứng đầu tiên của Tiểu Ngô cùng a K là, người phụ nữ này nhất định là điên rồi.

“Các ngươi không cần thất thần, ách ô ~ Bạch Trục Nguyệt thật là quỷ, mặt cô ta thật là khủng khiếp.” Thấy bọn họ căn bản là không tin những lời mình nói, Mạc Thanh Nhã gấp đến độ khóc ra tiếng, nước mắt từng giọt rơi xuống, “Ta sợ quá, ô ô, mau mang ta đến nơi nào đó an toàn trốn đi…”

“Mạc tiểu thư, cô đừng sợ, chúng ta lập tức mang ngài tới nơi an toàn.” Tiểu Ngô nhìn a K một cái, nghĩ nghĩ, vừa kiên nhẫn nói vừa đem cô ta nhét vào xe.



Thời điểm xe sắp tới sân bay, Tiểu Ngô dừng xe lại ven đường, xuống xe, nhìn tới Mạc Thanh Nhã biểu tình vẫn luôn ở trạng thái hoảng sợ, vừa hướng phía trước đi vừa bấm một dãy số trên điện thoại.

“Cô ta lên máy bay chưa?” Điện thoại gọi thông, thanh âm một nam nhân uy nghiêm không nhanh không chậm truyền tới.

“Điện hạ, còn chưa lên.” Tiểu Ngô có chút xin lỗi nói, “Điện hạ, tinh thần Mạc tiểu thư … giống như có vấn đề.”

“Ra vấn đề gì?”

“Cô ấy đi đến chung cư Bạch tiểu thư, sau đó từ chung cư Bạch tiểu thư ra liền điên điên khùng khùng, vẫn luôn nói Bạch tiểu thư là quỷ, muốn chúng tôi mang cô ấy rời đi.”

Nghe vậy, đầu kia điện thoại Mạc Thiếu Đình trầm mặc một hồi mới trầm giọng nói, “Trước không cần mang cô ấy đi sân bay.”

“Vâng.”

Hắn trầm mặc trong chốc lát, lại nói: “Đem cô ấy đưa tới nơi ta.”

“Vâng, điện hạ.”



A K kỹ thuật lái xe thực tốt, trên đường đi, xe chạy thật mau lại trơn tru, chưa đến hai mươi phút đã đến biệt thự xa hoa của Mạc Thiếu Đình ở giữa sườn núi.

Xuống xe, nhìn đến biệt thự trước mắt, Mạc Thanh Nhã kích động cực kỳ, không đợi Tiểu Ngô cùng a K dẫn đường liền chạy nhanh vào biệt thự, gấp không chờ nổi muốn thấy Mạc Thiếu Đình, nói cho hắn biết sự tình quỷ quái của Thu Tiểu Quân, “Thiếu Đình ca, Thiếu Đình ca…”

Lúc cô ta chạy đến đại sảnh biệt thự, Mạc Thiếu Đình một tay đút túi, vừa lúc từ cầu thang xoắn ốc ưu nhã đi xuống, nhìn đến cô ta, tuấn khí bức người trên mặt lập tức biến thành biểu tình chán ghét.

Có lẽ trong lòng quá gấp, quá khủng hoảng, Mạc Thanh Nhã một chút cũng không chú ý tới biểu tình trên mặt hắn, nhìn đến hắn trong lòng lại kích động, cảm giác như tìm được cứu tinh, chạy một mạch đến trước mặt hắn, ôm chặt lấy cánh tay hắn, gấp giọng nói: “Thiếu Đình ca, Bạch Trục Nguyệt tiện nhân kia, là quỷ.”

Mạc Thiếu Đình biết cô ta mở miệng không có lời gì hay, “Ách…” Hắn thở dài, nhíu nhíu mi lại.

“Thiếu Đình ca, là thật sự, em không có lừa anh.” Nghe được tiếng thở dài của hắn, thấy được vẻ mặt coi thường của hắn, tim Mạc Thanh Nhã gấp đến quặn đau, “Cô ta thật là quỷ, em đâm cô ta rất nhiều dao, cô ta không chỉ không chết, mà trên người một chút vết thương cũng không có.”

“Em nói cái gì?” Nghe được câu sau, khuôn mặt Mạc Thiếu Đình lập tức lộ ra vẻ lo lắng, nôn nóng “Em cầm dao đâm cô ấy?”

/150

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status