Cố Bắc Từ kéo Cố Thất Giác ở trên mặt đất lên, rồi rời khỏi sân bay.
“Thật không dám tin, đại ma vương Hoắc Tư Triệt cái kia lại thả chúng ta ra như vậy ”
Lên xe rồi Cố Thất Giác mới dám nhỏ giọng phun trào, bàn tay nắm lấy tay lái còn ở hơi phát run.
Nhìn anh hai mình như vậy, mũi Cố Bắc Từ có chút chua xót, rõ ràng sợ hãi muốn chết, nhưng anh lại luôn cố gắng che chắn ở trước mặt cô.
Kiếp trước, anh hai luôn đặt cô ở trên đầu quả tim, chẳng sợ cô làm sai, tất cả mọi thứ cô muốn anh đều sẽ đi làm, thậm chí vì cô mà chết
Nhưng cô lại đi tin vào lời nói của Hứa Vận Nhi, vẫn không xem trọng những việc mà anh đã làm, thậm chí còn ghét bỏ anh.
Nghĩ đến lúc anh sắp chết, còn gắt gao đem cô bảo vệ ở phía sau, cười nói với cô, A Từ, đừng sợ
Hốc mắt Cố Bắc Từ lại có chút nóng lên.
Lúc này di động trong túi vang lên, Cố Bắc Từ lấy ra thì thấy trên màn hình hiện lên ba chữ Hứa Vận Nhi, sắc mặt cô lập tức mắt trầm xuống.
Hứa Vận Nhi, từng bước tính kế của cô luôn theo tôi không bỏ, đúng không?
“A Từ, cuộc gọi này là của Hứa Vận Nhi à, sao em không nghe?”
Cố Thất Giác đang lái xe cũng ngước mắt hỏi, ngữ khí có chút thật cẩn thận.
A Từ đối với Hứa Vận Nhi là nói gì nghe nấy, chỉ cần anh nói một chút Hứa Vận Nhi không phải thôi là A Từ sẽ nổi trận lôi đình.
“Không nghe.”
Cố Bắc Từ câu môi cười lạnh, trực tiếp tay duỗi ra, đem cái di động đang không ngừng kêu lên kia ném ra ngoài.
Kiếp trước thẳng đến khi sắp chết, Cố Bắc Từ mới phát hiện, hóa ra Hứa Vận Nhi đã sớm trang bị hệ thống định vị ở điện thoại của cô.
Cho nên mặc kệ cô đi đến chỗ nào, thì Hứa Vận Nhi luôn là có thể đặc biệt trùng hợp thời gian mà xuất hiện, an bài mọi thứ.
Cô đúng là quá ngu xuẩn mà, lại coi Hứa Vận Nhi như người chị thân thiết, mà đặt riêng cho cô ta một nhạc chuông.
Thấy một màn như vậy, hai mắt của Cố Thất Giác như muốn rớt ra ngoài.
“A Từ, em...”
Cố Bắc Từ lại rất bình tĩnh mở miệng “Anh hai, chúng ta về nhà đi.”
Truyện chỉ có duy nhất tại thichdoctruyen
Việc này Cố Thất Giác càng thêm chấn kinh rồi.
“Không ở lại sân bay đợi Tưởng Ngọc Đường rồi chạy trốn sao?”
Mặc dù Cố Thất Giác rất chán ghét Tưởng Ngọc Đường, nhưng chỉ cần A Từ thích, anh sẽ cố gắng tiếp nhận, thậm chí là giúp cô.
Vẻ mặt Cố Bắc Từ đầy sự nghiêm túc nhìn anh hai của mình, nói.
“Không Anh hai, thực xin lỗi, em luôn là gặp rắc rối còn liên lụy đến anh, về sau sẽ không như vậy nữa.”
Nghe cô nói vậy, Cố Thất Giác hoàn toàn không khống chế được, tay lái ngoặt một cáu, thiếu chút nữa đụng vào cây ven đường.
Anh đột nhiên dẫm chân phanh gấp, quay đầu lại ngơ ngác nhìn Cố Bắc Từ, một bộ dạng thụ sủng nhược kinh.
Trước kia mặc kệ anh có đối tốt với cô em gái như thế nào, thì cô luôn là một bộ dáng ghét bỏ.
“A Từ, em… có phải hay không trúng tà?”
/500
|