“Từ nhỏ đến lớn, em ấy rất cứng đầụ Chỉ cần đã quyết định điều gì, dù có đâm vào tường cũng không quay đầu lại. Tất nhiên tôi lo lắng cho em ấy, nhưng không ai có thể ngăn cản điều em ấy muốn làm, cũng giống như khi em ấy quyết tâm lấy cậu vậy.”
“Em ấy luôn có lý lẽ riêng. Em ấy nói, em ấy là người nhà họ Lê, không thể lúc nào cũng trốn sau lưng tôi, phải tự đứng lên, phải cùng tôi gánh vác mọi thứ. Đã là người nhà họ Lê thì phải đối mặt, phải trưởng thành.”
Lê Hoan nắm chặt tay em gái, khẽ nói “Dù sao thì hôm nay vẫn cảm ơn cậu, sau này tôi sẽ chú ý hơn.”
Nhưng cô rất bận, vừa đến bệnh viện chưa được mười phút đã liên tục nhận điện thoại.
Tiếng chuông khiến Lê Thiển có vẻ không yên giấc.
“Lê tổng có việc thì cứ đi trước đi.”
Lê Hoan thoáng do dự, nhíu mày.
Cố Đình Sâm nhàn nhạt nhìn cô “Dù sao hiện tại cô ấy vẫn là vợ tôi.”
Câu nói này khiến Lê Hoan không thể phản bác. Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục thúc giục.
“Được, vậy làm phiền Cố tổng, tôi xong việc sẽ quay lại đón em ấy.”
Lê Hoan rời đi, Cố Đình Sâm đứng bên cửa sổ nhìn người phụ nữ yếu ớt trên giường, ánh mắt hiếm khi mang theo sự khó hiểụ
Lâm Bình xách hộp giữ nhiệt đi vào, nhìn thấy cảnh này cũng không dám lên tiếng, phân vân có nên lùi ra ngoài đợi hay không.
“Cậu nói xem, tại sao cô ấy cứ nhất quyết đòi ly hôn?”
Mồ hôi trên trán Lâm Bình túa ra. Đây là câu hỏi khó, nhưng thực ra cũng không khó lắm.
Chỉ là anh ta có dám trả lời hay không?
Cố Đình Sâm lạnh lùng liếc anh ta “Không nghe thấy tôi nói à?”
Biết không thể trốn, Lâm Bình rón rén bước lên, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn trà, hạ giọng nói.
“Có lẽ là vì Tưởng tiểu thư?”
“Tưởng Di?” Cố Đình Sâm nhìn chằm chằm khuôn mặt Lê Thiển, trầm giọng “Cô ấy đã là Cố phu nhân rồi.”
Lâm Bình “…”
“Đúng là vậy, nhưng Cố tổng à, có lẽ cô ấy muốn tình yêu của anh.”
Nghe vậy, Cố Đình Sâm bật cười, nhưng giọng cười lại đầy vẻ khinh thường.
“Ý cậu là cô ấy có được tôi rồi còn muốn cả trái tim tôi?”
Lâm Bình thầm nghĩ, đúng là thế mà? Nhưng sao nghe có gì đó sai sai?
Anh ta còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã thấy mí mắt của Lê Thiển khẽ động.
Ngay lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Cố Đình Sâm vang lên.
“Tình yêu là thứ tôi không thể cho cô ấy. Cô ấy còn muốn thứ gì nữa? Còn thiếu thứ gì nữa? Chẳng lẽ phụ nữ đều tham lam như vậy sao?”
Lâm Bình hoàn toàn không dám tiếp lời, thậm chí còn hít một hơi lạnh, ánh mắt không chớp nhìn Lê Thiển đang chậm rãi mở mắt.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn câu nói của Cố tổng đã bị cô nghe thấy.
"Khụ, phu nhân, cô tỉnh rồi à?"
Thực ra Lê Thiển đã tỉnh từ lâu, chỉ là đầu vẫn còn choáng nên chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng cuộc đối thoại giữa hai người họ, cô lại nghe rõ mồn một.
Cô không nhìn hai người, chỉ liếc xuống mu bàn tay đang truyền dịch của mình rồi bất ngờ giật mạnh dây chuyền dịch ra.
Gương mặt Cố Đình Sâm lập tức sa sầm, anh ấn chặt mu bàn tay cô, quát khẽ "Em phát điên gì vậy?"
Lê Thiển ngẩng lên nhìn anh, trong mắt hiện lên những tia máu bất thường.
"Buông tôi ra."
Cố Đình Sâm lạnh giọng "Em không được đi đâu hết. Lâm Bình, gọi y tá vào đây."
"Vâng, Cố tổng." Lâm Bình vội vàng rút khỏi bầu không khí căng thẳng như lò hỏa táng này.
Lê Thiển bị Cố Đình Sâm ép đến mức mắt đỏ hoe, sự ấm ức và phẫn nộ trong lòng bùng lên.
Bao năm tình cảm chân thành, cuối cùng chỉ đổi lại một câu tham lam.
"Cố Đình Sâm, anh buông tôi ra, anh nghe rõ chưa? Chúng ta đã sắp ly hôn rồi "
"Suốt ngày đòi ly hôn rồi lại biến mình thành bộ dạng này, đây chính là lý do em muốn ly hôn sao?"
Lê Thiển thở dốc “Tôi không cần anh lo, buông ra ”
Trong lúc giằng co, Cố Đình Sâm nhìn thấy vệt đỏ nơi xương quai xanh của cô, gương mặt lập tức lạnh như băng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao mỏng.
“Sao nào? Làm phu nhân cao quý của nhà họ Cố đủ rồi, bây giờ muốn nếm trải cảnh bần hàn của nhân gian à?”
Cố Đình Sâm bóp chặt cằm cô, gương mặt lạnh lùng áp sát lại.
“Nếu hôm nay tôi không bảo Nghiêm Cảnh Tu đến kịp thời, em có biết bản thân sẽ có kết cục thế nào không?”
/1760
|