“Anh cố ý phải không ”
Chu Bách nhếch môi mỉm cười “Hửm? Cố ý gì cơ?”
“Anh đừng giả vờ Hôm nay anh cố ý đúng không? Không đúng, phải là từ lúc tôi cố tình nói mấy lời đó để kích thích anh thì anh đã có âm mưu sẵn rồi đúng không?”
Chu Bách hơi nâng cằm lên “Thì ra hôm đó em nói mấy câu đấy với anh đều là cố ý, không phải lời thật lòng.”
Mạnh Y Nhiên “…”
Tiêu rồi, vừa nãy tức quá, lỡ miệng tự vạch trần mình rồi.
“Tôi, tôi có cố ý hay không cứ kệ tôi, bây giờ tôi đang hỏi có phải anh cố tình không Đừng đánh trống lảng Nói đi, có phải anh đã chờ sẵn ở đây rồi không?”
Chu Bách bước tới định lại gần, nhưng Mạnh Y Nhiên vẫn còn tức, lùi hẳn vài bước rồi chỉ vào anh nói.
“Đứng lại Nói rõ ràng cho tôi ”
“Nếu anh nói không phải thì em có tin không?”
“Tin? Tin cái đầu anh Rõ ràng là anh tính toán hết rồi, anh…”
Mạnh Y Nhiên tức đến mức muốn ngất xỉu, nghiến răng nghiến lợi hét lên “Ai cho anh đến nhà tôi chứ ”
“Anh không liên lạc được với em nên mới phải tự mình đến, là em xóa anh trước mà.”
“Á Anh câm miệng Anh đúng là cố tình, nhất định là cố tình ”
Chu Bách cười như không cười, nhìn cô sắp phát điên lên “Không phải cố tình, làm sao anh đoán được em sẽ xóa liên lạc với anh?”
“Anh…”
Sao mà không đoán được?
Anh đã nhìn thấu hết lý do cô cố tình nói mấy lời đó để kích anh, chẳng lẽ lại không đoán ra sau khi về Cảng Thành cô sẽ cắt đứt liên lạc?
Tên này tâm cơ sâu thật
“Anh đừng có chối, tôi không tin đâụ Dù sao thì anh chính là cố tình ”
“Vậy ý em là em cố tình gây chuyện trước mặt anh để anh chia tay với em?”
Mạnh Y Nhiên “…”
Thấy cô cứng họng không trả lời, Chu Bách nghiêng đầu quan sát cô một lượt rồi bật cười.
“Nhưng anh rấttò mò tại sao em lại có suy nghĩ như vậy?”
Mạnh Y Nhiên “…” Còn không phải do cái đầu bã đậu của Khâu Sảng bày ra cái cách đó à
Khâu Sảng ở Thượng Hải xa xôi “Hắt xì Ai đang chửi tôi đấy?”
Bị nhìn thấu tâm tư, Mạnh Y Nhiên thấy hơi chột dạ, ánh mắt cũng tránh đi rơi vào chiếc hộp đặt trên giường.
Cô lập tức nhặt lên rồi nhét vào ngực anh “Trả lại anh ”
Chu Bách nhận lấy hộp, mở ra, lấy chiếc vòng tay bên tɾong ra rồi bước tới nắm tay cô.
“Đã tặng rồi thì không có chuyện lấy lại. Đe0 vào đi, chắc chắn là vừa tay.”
Vừa nói vừa dễ dàng đe0 chiếc vòng vào tay cô.
Mạnh Y Nhiên trợn tròn mắt, định rút tay lại “Anh làm gì vậy Tôi nói là tôi không cần, thả ra ”
Chu Bách nắm chặt cổ tay cô kéo ma͙nh vào lòng, tay kia nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, giọng nói vẫn ôn hòa nhưng lại thì thầm bên tai.
“Những toan tính nhỏ tɾong lòng em, anh nhìn là biết. Anh tiếp xúc với biết bao nhiêu người tâm cơ còn đáng sợ hơn, sau này em có gì muốn làm thì cứ nói thẳng với anh.”
Mạnh Y Nhiên giãy giụa mấy cái không thoát nổi, cuối cùng đành chịu thua.
“Nói với anh? Vậy nếu tôi nói tôi muốn chia tay với anh thì sao?”
“Không thể, đổi cái khác đi.”
Mạnh Y Nhiên “…”
“Hứ, tôi cứ muốn chia tay đấy ”
“Y Nhiên?”
“Gì?”
“Chúng ta nói chuyện có lý lẽ một chút, được không?”
Mạnh Y Nhiên cau mày nhìn anh “Ý anh là gì? Nói tôi vô lý à?”
“Không, chỉ muốn nói từ đầu đến giờ anh chưa từng ép buộc em phải bên anh, đúng không?”
Mạnh Y Nhiên nghĩ lại, đúng là chưa từng ép buộc, nhưng cô cứ có cảm giác mình bị dắt mũi, như rơi vào bẫy vậy.
“Lời đồng ý quen anh cũng là em tự nói ra, phải không?”
Mạnh Y Nhiên “…”
/1760
|