Dáng người cao lớn rắn rỏi, bờ vai rộng, cơ bụng săn chắc, nhữngnam châm, h0àn toàn hút lấy ánh mắt cô.
Chúng như tấm ảnh được in sâu vào tâm trí cô.
Cô vội vàng lắc lắc đầu, cố gắng xua tan những hình ảnh kia ra khỏi não.
Cô giơ tay vỗ vỗ mặt mình “Mạnh Y Nhiên, mày đang nghĩ cái gì vậy hả ”
Còn nữa, vừa rồi cô bị ma nhập ư?
Dám nói với Chu Bách là muốn thử hẹn hò xem sao?
Trời ạ Chẳng lẽ cô bị ngâm tɾong suối thuốc đến lú lẫn rồi chăng?
Con người đúng thật là không thể thoải mái quá mức, một khi thoải mái quá thì đầu óc sẽ hóa ngu ngốc
Cô còn có cơ hội hối hận không?
Nghĩ đến đây, Mạnh Y Nhiên không nhịn được mà tự đập đập đầu mình.
Bên ngoài vang lên tiếng gọi “Mạnh tiểu thư, cô thay đồ xong chưa ạ?”
Mạnh Y Nhiên quay đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn gương mặt hồng hào tràn đầy sức sống của mình, ánh mắt khẽ chớp.
Sau một lượt điều trị, cô cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều nhẹ nhõm đi rấtnhiềụ
Hơn nữa vừa rồi cô cũng nghe người ta nói suối thuốc mà cô ngâm có rấtnhiều công dụng͟͟, có thể trừ hàn, khử ẩm, bổ khí huyết.
Cho nên sắc mặt bây giờ của cô trông rấtrạng rỡ.
Hồng hào như thể bóp ra được nước vậy.
“Mạnh tiểu thư?”
“À, xong rồi, tôi ra ngay đây.”
“Vâng, thưa Mạnh tiểu thư. Chu tiên sinh vẫn đang đợi cô ạ.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Mạnh Y Nhiên lại liếc mắt nhìn xung quanh nơi này một lượt. Ở Cảng Thành không có nơi nào khiến người ta thư giãn như thế.
Cô thật sự rấtthích nơi này.
Lát nữa sẽ hỏi Chu Bách kỹ hơn.
Sấy khô tóc buộc gọn gàng xong, cô bước ra khỏi phòng thay đồ thì thấy quả nhiên Chu Bách đang ngồi chờ trên ghế. Nghe thấy tiếng động, anh lập tức quay đầu lại.
“Thay xong rồi à? Có đói không?”
Vừa nghe nói đến đói, cô liền cảm thấy bụng đói cồn cào, đưa tay xoa bụng the0 bản năng.
“Tôi đưa em đi ăn.”
Mạnh Y Nhiên không từ chối. Thấy anh không nhắc gì đến chuyện tɾong hồ thuốc, cô cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Dù sao cũng đã lỡ miệng nói ra rồi.
Hai người cứ âm thầm hiểu nhau là được, nhắc lại chẳng phải càng thêm ngượng ngùng sao.
Chu Bách đưa cô đến nhà hàng hôm qua, cả hai vào một phòng riêng nhỏ trên lầu hai.
Anh gọi mấy món, Mạnh Y Nhiên cảm thấy hơi nhiềụ
“Chỉ hai người chúng ta ăn thôi sao?”
“Ừ. Cảm thấy gọi hơi nhiều à?”
Cô gật đầu “Hình như hơi nhiều thật.”
“Không sao, gọi nhiều thì em nếm thử mỗi món một ít. Hơn nữa thuốc ngâm lúc nãy có tác dụng͟͟ ma͙nh, lần đầu tiên ngâm cần ăn nhiều hơn một chút.”
Đợi món ăn dọn ra đủ, cô cảm thấy khẩu vị hôm nay của mình đặc biệt tốt, không ngừng gắp đồ ăn. Cô hơi cau mày.
Chu Bách thấy vậy liền giải thích “Ăn nhiều là do tác dụng͟͟ của thuốc ngâm. Tuy có nhiều hiệu quả tốt, nhưng tiêu hao cũng lớn. Một tuần chỉ nên ngâm một lần.”
“Thì ra là vậy…”
Ăn xong rồi Mạnh Y Nhiên mới cảm thấy hơi ngại. Lúc nãy chỉ lo thưởng thức món ngon, quên mất mọi thứ khác.
Nhưng bây giờ...
Chu Bách rót cho cô một tách trà “Uống chút đi, giúp tiêu hóa.”
“Cảm ơn…”
“Định ở lại Bắc Kinh mấy ngày?”
Nghe đến câu này, Mạnh Y Nhiên hơi sững người.
Giờ giữa hai người xem như là đang quen nhau rồi nhỉ?
Vậy cô nên trả lời thế nào đây?
Chu Bách thấy cô không trả lời thì lại hỏi “Em có thích trang viên ban nãy không?”
/1760
|