“Ngâm suối nước nóng thì không được ngủ.”
Nghe thấy giọng Chu Bách, Mạnh Y Nhiên lập tức ngồi bật dậy, đảo mắt nhìn quanh.
“Chu tiên sinh?”
“Tôi ở phòng bên cạnh em.”
Mạnh Y Nhiên lập tức xoay người nhìn, quả nhiên giọng nói đó phát ra từ ngay bên cạnh cô.
“Em ngâm bao lâu rồi?”
“Tôi không rõ, không canh giờ.”
“Trên tường có đồng hồ đấy, xem còn bao lâu nữa.” Chu Bách nhắc nhẹ.
Mạnh Y Nhiên bắt đầu tìm quanh, quả nhiên thấy đồng hồ đếm ngược trên tường. Cô nhe0 mắt nhìn một lúc.
“Còn mười phút.”
“Ừ, mười phút nữa thì ra. Đây là hồ thuốc, không thể ngâm quá lâụ”
“Được, tôi biết rồi.”
Nói xong cô im lặng, nhưng lại dựng tai lên lắng nghe.
Im lặng mãi cũng thấy hơi ngượng, may mà ở giữa có tấm vách ngăn.
Nhưng chuyện hôm nay, cô thực sự nên cảm ơn anh, vì cô thấy thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần.
“Ờm… Hôm nay cảm ơn anh nhé, tôi vui lắm.”
“Em hài lòng là được.”
Mạnh Y Nhiên vốc nước tɾong hồ lên nhìn. Không phải màu trắng hay tɾong suốt, có hơi nâu, chắc là do thuốc bắc.
Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Chu Bách cùng cô dạo chơi hôm nay, cô đột nhiên mở miệng hỏi “Chu tiên sinh?”
“Ừ, tôi đây, em nói đi.”
“Thật ra tôi muốn hỏi, anh đối với tôi… anh đối với tôi là…”
“Là thích.” Chu Bách thuận miệng tiếp lời.
“Nếu em hỏi tôi thích em ở điểm nào, thì chắc là cả về sinh lý lẫn tâm lý. Thích về tâm lý thì còn kiềm chế được, nhưng thích về sinh lý thì thật sự không thể kiểm soát. Mạnh tiểu thư, hiển nhiên tôi có cả hai loại thích đó với em, nên em có thể cân nhắc thử hẹn hò với tôi.”
Nghe vậy, Mạnh Y Nhiên bỗng im lặng. Bởi vì anh nói quá thẳng thắn và thành thật.
Tối hôm ở buổi tiệc Cảng Thành, anh đã chứng minh anh có sự yêu thích về sinh lý với cô.
Cô cảm nhận rõ ràng.
Bên tai vang lên lời của Khâu Sảng khiến cô có hơi dao động.
“Nếu tôi cứ kiên quyết từ chối thì sao?”
“Có lẽ em chưa hiểu rõ tôi. Những gì tôi muốn, đa phần tôi đều nắm được. Nhưng em đừng lo, tôi sẽ không ép em. Em có quyền từ chối, nhưng tôi cũng có quyền the0 đuổi, đúng chứ?”
Mạnh Y Nhiên “…”
Nói thì nghe hay đấy, nhưng chẳng phải vẫn không chịu buông tha sao? Dù cô từ chối, anh cũng không dừng lại.
“Vậy lần trước ở Cảng Thành, anh nói mấy lời đó là thật sao?”
“Tôi nói nhiều với em lắm mà, em hỏi câu nào?”
Mạnh Y Nhiên bỗng thấy xấu hổ, đưa tay che má nóng bừng của mình.
“Anh nói, từ khi vợ anh mất, anh không còn hứng thú với phụ nữ nữa… Điều đó là thật sao?”
“Là thật.” Chu Bách trả lời rấtdứt khoát “Không tin em có thể hỏi người nhà tôi.”
Mạnh Y Nhiên “…”
Chuyện này làm sao cô dám hỏi?
“Cũng… Cũng không cần đâu, tôi tin.”
“Ừm.” Chu Bách đáp nhẹ, cũng không tiếp tục ép hỏi về chuyện yêu đương.
Cứ như anh the0 đuổi, nhưng không ép buộc.
Nhưng bị kiểu người như anh the0 đuổi, áp lực vẫn rấtlớn.
Mạnh Y Nhiên bắt đầu cảm thấy chắc mình bị hồ thuốc làm lú rồi, nghi tɾong thuốc có chất gây mê.
Nếu không thì sao cô lại “lên cơn” tới mức này?
“Chu Bách, anh thực sự thích tôi sao?”
“Tôi thực sự thích em.”
“Vậy thì chúng ta cứ thử xem sao.”
Mạnh Y Nhiên vừa nói xong, không thấy Chu Bách trả lời. Nhưng giây tiếp the0, cô bắt đầu hối hận.
/1760
|