“Ừ đúng vậy, Phạm Văn Hiên. Tối nay tớ sẽ đi dự tiệc cùng anh ta. Nhưng tối qua bọn tớ ăn ở nhà hàng, nhìn thấy Chu Bách nghỉ ở khách sạn nhà chồng cậu đó, cậu nói xem có trùng hợp không?”
Lê Thiển nghe xong khẽ nhướng mày “Vậy là tối qua cũng chạm mặt nhau à?”
“Không có, nhà hàng và khách sạn riêng biệt, không chạm mặt.”
“Nhưng hôm nay tóc và trang điểm của cậu thật sự rấtđẹp.”
“Thế ư? Tớ cũng thấy vậy. Cậu nói xem chắc Phạm Văn Hiên này sẽ không yêu tớ đâu nhỉ? Tớ không muốn anh ta yêu tớ đâụ”
“Vậy sao cậu còn trang điểm đẹp như vậy?”
“Hôm nào tớ chẳng đẹp? Tớ trang điểm cũng đâu phải vì anh ta Tớ là đại tiểu thư của nhà họ Mạnh đó. Tớ là vì bản thân tớ ”
“Được được được, cậu nói gì cũng đúng. Vậy chúc cậu có một buổi tối vui vẻ.”
“Tớ cúp máy nhé, anh ta sắp đến đón rồi.”
“Ừ, liên lạc sau nha.”
“Ừm, bye bye ”
Nửa tiếng sau, Phạm Văn Hiên tới nhà họ Mạnh, mang the0 nhiều lễ vật.
Dù không quá xa hoa nhưng rấtcó lòng.
Vợ chồng nhà họ Mạnh cũng tiếp đãi rấtnhiệt tình.
Họ cũng khá hài lòng với Phạm Văn Hiên, mọi người trò chuyện vui vẻ.
Phạm Văn Hiên dù là luật sư nhưng lại am hiểu lĩnh vực tài chính, trò chuyện rấthợp với cha Mạnh.
Mẹ Mạnh cũng gật đầu hài lòng, hạ tiêu chuẩn là vì muốn con gái hạnh phúc.
Giống như cô từng nói, nhà là chỗ dựa vững chắc nhất. Dù có gả thấp, con gái họ cũng sẽ không chịu thiệt.
Chừng nào nhà họ Mạnh còn đó, Mạnh Y Nhiên vẫn là đại tiểu thư, sẽ không bị ức hiếp.
“Đi xem thử sao tiểu thư vẫn còn chưa xuống?”
“Vâng, phu nhân.”
“Giục gì chứ, con xuống rồi đây.”
Vừa dứt lời, giọng của Mạnh Y Nhiên vang lên, mọi người ngồi trên sofa ngẩng đầu nhìn, Phạm Văn Hiên sững người vài giây.
Nhìn cô nhẹ nhàng xách váy bước xuống cầu thang.
Vợ chồng họ Mạnh thấy anh ta ngẩn người thì liếc nhau cười.
“Hi, đợi lâu rồi à?” Mạnh Y Nhiên xuống đến nơi thì chủ động chào anhta.
Phạm Văn Hiên lúc này mới h0àn hồn, vội đứng dậy, ánh mắt nhìn cô tràn đầy ngưỡng mộ và yêu thích, không hề giấu diếm.
“Y Nhiên, tối nay em thật sự rấtđẹp.”
“Cảm ơn, vậy chúng ta nên xuấtphát rồi chứ?”
Phạm Văn Hiên gật đầu, sau đó chào tạm biệt vợ chồng nhà họ Mạnh.
Mạnh Y Nhiên rấttự nhiên khoác tay anh ta rồi nói với ba mẹ.
“Ba mẹ, bọn con đi nhé, tạm biệt.”
Mẹ Mạnh mỉm cười gật đầu dặn dò “Đừng về muộn quá.”
Phạm Văn Hiên nghe vậy lập tức đáp “Bác trái bác gái yên tâm, con sẽ đưa Y Nhiên về trước mười giờ.”
“Được, vậy hai đứa đi đi.”
Hai người rời khỏi nhà họ Mạnh.
Hôm nay Phạm Văn Hiên lái một chiếc Range Rover màu đen.
Nói chung thu nhập hàng năm của anh ta rấtkhá, là một cổ phiếu tiềm năng đúng nghĩa.
Phạm Văn Hiên nhìn gương mặt tinh xảo của cô thật lâu mới nói “Tối nay em thật sự rấtđẹp. Tóc búi rấthợp với em.”
Mạnh Y Nhiên nở nụ cười mỉm “Cảm ơn lời khen của anh, em xin nhận.”
“Luật sư Phạm, anh đến rồi, vị này là…”
Vừa bước vào đã có người đến chào hỏi. Ban đầu là chào Phạm Văn Hiên, nhưng khi nhìn thấy Mạnh Y Nhiên thì ai nấy đều sững người.
Mạnh Y Nhiên lại mỉm cười nhẹ nhàng với họ.
Dù sao đây cũng là Cảng Thành, gương mặt của cô ở đây gần như là tấm vé thông hành.
Vì vậy, đám người trước mặt đều hiện vẻ kinh ngạc.
“Luật sư Phạm, vị này… vị này là Mạnh tiểu thư của nhà họ Mạnh sao?”
/1760
|