Kiều Nhã Tư nhận lấy xem rồi gật đầu “Ừm, tốt đấy, làm đúng hết, chữ cũng viết đẹp.”
Trời ạ, vừa toán, tiếng Trung, tiếng Anh đều có bài tập.
Kiều Nhã Tư thấy cậu bé chớp mắt nhìn mình, bật cười, vươn tay ra.
“Đi thôi, chị dẫn em đi siêu thị. Tối nay cứ tiêu thoả thích, chị trả tiền ”
Chu Thừa Nghiệp lúc này mới nở nụ cười, vui vẻ nắm lấy tay cô.
Trẻ con đúng là trẻ con, cho dù có tâm sự thì cũng buồn nhanh quên nhanh, chẳng có gì mà đồ ăn vặt không giải quyết được cả.
Hai người cùng nhau đi siêu thị một vòng, xách về không ít đồ ăn vặt.
Cái vẻ mặt u ám ban đầu của thằng bé lập tức biến mất, cười tươi rạng rỡ như chưa từng có nỗi buồn nào.
Về đến nhà, bà cụ thấy hai người phóng túng như vậy thì không khỏi lắc đầụ
“Tư Tư à, nó còn nhỏ, cháu đừng để nó ăn nhiều đồ ăn vặt thế.”
“Biết rồi mà bà ngoại, cháu có chừng mực, chừng này đâu phải một ngày là ăn hết được, đủ ăn mấy bữa luôn ấy chứ. Hơn nữa lúc mua cháu cũng xem kỹ thành phần rồi ạ, lâu lâu ăn một ít cũng không sao. Giờ cũng không còn sớm, bà đi nghỉ sớm đi nhé.”
Bà cụ nhìn đồng hồ, từ sau lần phẫu thuật, sức khỏe bà rõ ràng không bằng trước nữa.
“Được rồi, mấy đứa cũng nghỉ sớm nhé.”
“Vâng, bà ngoại.”
Sau khi bà cụ về phòng, hai người liền nhét hết đồ ăn vặt vào tủ lạnh, lại lựa vài món mang ra phòng khách.
Kiều Nhã Tư quay sang nhìn thằng bé đang ngoan ngoãn ngồi trên sofa “Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được ạ.”
“Vậy để chị chọn đại một cái nha.”
Kiều Nhã Tư chọn một bộ phim hoạt hình Trung Quốc, không quá trẻ con nhưng cũng không khó hiểụ
Hai người co ro trên sofa vừa ăn vừa xem, thỉnh thoảng còn trao đổi cảm nhận.
Đến khi phim hết thì đã chín rưỡi tối.
Kiều Nhã Tư ngáp một cái. Từ sau khi Kiều Oanh bị trừng phạt, chất lượng giấc ngủ của cô đột nhiên tốt hơn hẳn.
Cảm giác như gánh nặng̝ tɾong lòng bỗng tan biến.
Phim vừa hết, cô còn chưa kịp nói gì thì đã thấy nhóc con bên cạnh dựa vào sofa ngủ mất, tɾong tay còn ôm túi bánh vòng socola.
Kiều Nhã Tư nhìn khuôn mặt ngủ say của thằng bé thật lâu, rồi nhẹ nhàng cúi người tới gần.
Cô như đang cố tìm những điểm giống mình trên khuôn mặt ấy.
Cô chưa từng nghi ngờ lời của Chu Chính, vì cô biết anh không phải loại người dùng chuyện này để lừa gạt cô.
Nhưng cô nhìn hồi lâu vẫn chẳng thấy điểm nào giống mình.
Thế là cô rút đïện thoại ra, chụp một tấm chính diện của thằng bé.
Sau đó cô bế nó lên đưa lên lầụ
Thằng bé cũng khá nặng̝, đặt nó lên giường xong cô mệt đến mức thở hồng hộc.
Đứng bên cạnh giường, chống tay vào e0 thở dốc “Cũng nặng̝ phết nhỉ, mệt chết tôi rồi ”
Nghỉ ngơi một lúc, cô cúi xuống cởi áo khoác cho thằng bé. Nhìn dáng vẻ ngủ say của nó, cô không nhịn được đưa tay véo nhẹ má.
Có lẽ vì đã ở bên nhau một thời gian, cho dù Chu Chính nói đây là con trai của cô.
Với một đứa trẻ bỗng dưng xuấthiện lớn chừng này, ngoài cảm giác sốc lúc đầu, cô lại chẳng thấy quá khó chấp nhận.
Nghĩ vậy, Kiều Nhã Tư hơi nhe0 mắt lại.
Thì ra mấy tháng trước, lúc Chu Chính sắp xếp cho họ sống ở nhà họ Kiều, anh đã âm thầm tính toán cả rồi?
Để họ tiếp xúc từ từ, tránh đến khi sự thật lộ ra cô không tiếp nhận nổi?
Thật đúng là tính toán kỹ lưỡng, từng bước một đều được sắp sẵn.
Người đàn ông này thật là…
Kiều Nhã Tư khẽ thở dài, lại nhẹ nhàng vuốt má thằng bé, nói nhỏ.
“Ngủ ngon nhé, nhóc con.”
Cô trở về phòng mình, sau khi rửa mặt lên giường thì đã mười giờ tối.
Nhưng cô chẳng thấy buồn ngủ, mở album ảnh ra nhìn tấm hình mình vừa chụp.
Ảnh của Chu Thừa Nghiệp trên mạng gần như không có tấm nào, dù có ai nhận ra thân phận của cậu bé cũng không dám đăng hình.
Cô nhìn tấm ảnh một lúc, rồi gửi vào nhóm chat.
/1760
|