Ly Hôn Và Nước Mắt Sau Chiến Tranh Lạnh

Chương 1614

/1760


Kiều Nhã Tư đi the0 chỉ đường GPS đến khu chung cư, nói số nhà với bảo vệ xong thì được cho vào.

Đây là một khu mới xây, ít nhất là lúc cô rời đi thì vẫn chưa có nơi này.

Cô lên tầng bằng thang máy, thấy cửa căn hộ đang mở, mỗi tầng chỉ có một hộ nên cũng khá riêng tư.

Cô đi tới, mở cửa căn hộ, thấy một đôi dép lê màu trắng đặt ngay lối vào.

“Tôi vào nhé.”

Nói xong cô đã thay dép và bước vào.

Sau khi vào, cô đưa mắt nhìn quanh một vòng. Chu Chính mặc bộ đồ ở nhà màu xám, cầm ly nước trái cây từ ßếp bước ra rồi đặt lên bàn trà.

“Ngồi đi.”

Kiều Nhã Tư thu lại ánh nhìn, đến ngồi xuống ghế sofa  “Đây là chỗ ở riêng của anh sao?”

“Ừ.” Chu Chính cũng ngồi xuống sofa đối diện, ánh mắt tĩnh lặng nhìn cô.

Kiều Nhã Tư nhìn lại anh, chớp mắt rồi từ từ quay đi, cầm ly nước trái cây trên bàn uống một ngụm lớn.

“Không phải anh chỉ uống cà phê sao, còn uống cả nước ép trái cây tươi à?”

Dĩ nhiên, chuyện nhỏ nhặt này cô chỉ hỏi vu vơ.

“Tôi chuẩn bị cho em.”

Ngụm thứ hai của cô lập tức nghẹn lại tɾong cổ họng. Sau khi lại đối mặt với ánh mắt của anh, cô mới từ từ nuốt xuống.

Cô đặt ly xuống, mím môi. “Sao anh biết chắc tôi sẽ đến nhà anh?”

“Không biết, nhưng lỡ đâu em đến. Mà em không đến thì tôi cũng uống, bổ sung vitamin C.”

Kiều Nhã Tư  “…”

Cô ho khẽ một tiếng  “Chuyện lần trước ở nhà tôi, những gì chúng ta nói…”

Chu Chính hiểu cô đang nói đến lần đó, hiểu rõ họ đã nói những gì.

Nhưng anh chỉ khẽ đáp  “Chờ thêm chút nữa.”

Kiều Nhã Tư nhìn chằm chằm anh, không chịu buông tha  “Chờ gì? Chờ ông ta chủ động nhận tôi à?”

Chu Chính ngừng lại, rồi nhìn vào mắt cô, nhận ra cô có vẻ hơi căng thẳng, bèn thu lại ánh nhìn, thấp giọng nói.

“Ông ta sẽ không.”

Nghe câu trả lời chắc nịch của anh, Kiều Nhã Tư cũng không biết nên có cảm xúc gì.

Thật ra từ đầu cô đã không có kỳ vọng gì nên cũng chẳng thấy thất vọng.

Dù sao thì tâm trạng cũng không thể nói là h0àn toàn không xao động.

“Ồ, tôi cũng đâu có ý định nhận ông ta, tôi chỉ muốn biết ông ta là ai. Ít nhất, tôi cũng có quyền biết mình từ đâu mà đến chứ?”

“Ừ, em có quyền.” Giọng của Chu Chính vẫn bình thản, không một gợn sóng.

Kiều Nhã Tư liếc nhìn anh  “Anh thân với ông ta lắm à?”

Chu Chính biết cô đang dò hỏi, chỉ đáp  “Bình thường.”

Kiều Nhã Tư "ồ" một tiếng rồi không hỏi thêm nữa.

Thật ra cô chỉ muốn thử. Nếu anh có quen biết thì chắc cũng là người tɾong cùng một giới.

Không phải người bình thường, không thể công khai nhận cô. Dù năm xưa biết mẹ mang thai cũng không nói gì, giả vờ như không biết.

Từng ấy năm, không hề lộ diện dù chỉ một lần.

Kiều Nhã Tư liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã gần sáu giờ rồi.

“Anh ăn tối chưa?”

“Chưa.”

“Tôi mời anh ăn tối nhé?” Dù sao thì anh cũng hy sinh không ít, cô mời một bữa là điều nên làm, đừng nói là một bữa, mười bữa tám bữa cũng đáng.

“Lười ra ngoài.” Nói xong Chu Chính đã đứng dậy khỏi sofa.

Kiều Nhã Tư ngẩng đầu nhìn anh, đầy dấu hỏi, lười ra ngoài?

Rồi cô thấy Chu Chính đi đến mở tủ lạnh. Trời ơi, đầy ắp mọi thứ.

Cô nhìn mà phát thèm, vô thức nuốt nước miếng.

Chu Chính thấy vậy, khẽ nhếch môi, hỏi  “Ăn ở nhà được chứ?”

Kiều Nhã Tư chớp mắt, nhìn nguyên tủ lạnh đầy thực phẩm, cô bỗng cũng lười ra ngoài.

Thế là cô nằm luôn xuống sofa  “Anh nấu à?”

Chu Chính nhướng mày  “Không thì ai?”


/1760

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status