Ly Hôn Và Nước Mắt Sau Chiến Tranh Lạnh

Chương 12

/1760


Chưa từng có lần nào cảm thấy an tâm như lúc này.

Nhưng rất nhanh cô lại cảm thấy buồn cười tự giễu, bởi vì sự an tâm lúc này của cô xuất phát từ mức độ quan tâm của Cố Đình Sâm với người phụ nữ khác.

Quả nhiên, dường như Cố Đình Sâm nhíu mày, đại khái chỉ do dự ba giây, anh liền đứng dậy.

Lê Thiển không nhúc nhích, nhưng cơ thể cứng đờ dần dần thả lỏng.

Đương nhiên Cố Đình Sâm cũng nhìn thấy, vì vậy sắc mặt càng khó coi hơn, nhưng anh vẫn xoay người mở cửa phòng.

“Xảy ra chuyện gì?”

Lâm Bình cúi đầu không dám ngẩng lên, nghe vậy chỉ có thể dè dặt đáp  "Nghe nói gặp sự cố trên sân khấu, bị thương ở chân, tình hình cụ thể vẫn chưa rõ."

"Cô ta bị thương ở chân?" Giọng điệu Cố Đình Sâm lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Vâng, vậy nên…" Không thì sao anh ta dám quấy rầy hai người vào lúc này chứ?

Cố Đình Sâm đã lướt qua anh ta, nhưng mới đi được hai bước thì dừng lại.

"Cậu ở lại."

Lâm Bình vốn định đi theo, nghe vậy thì sững sờ.

"Hả?"

Cố Đình Sâm lạnh lùng liếc nhìn căn phòng  "Đưa cô ấy về."

Lâm Bình  "…" Cố tổng, ngài để tôi một mình đối mặt với cơn cuồng phong này, lương tâm ngài không cắn rứt sao?

Cố Đình Sâm rời đi, Lê Thiển cũng bước ra khỏi phòng, nhưng Lâm Bình không dám nhìn cô dù chỉ một lần.

"Phu nhân, tôi đưa cô về nhé?"

Lê Thiển quét mắt sang bên cạnh  "Trợ lý Lâm, những thứ này là anh chuẩn bị phải không?"

"Ặc…" Lâm Bình không phủ nhận, dù có nói là do Cố tổng tự tay chuẩn bị thì cũng chẳng ai tin.

Dù là phía Tưởng tiểu thư cũng vậy, mọi thứ đều do anh ta sắp xếp, không có ngoại lệ.

"Có phải Tưởng tiểu thư rất thích ăn xôi xoài không?"

Lâm Bình đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng ngay giây tiếp theo, anh ta nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn.

Nhìn biểu cảm của Lê Thiển, anh ta biết mình đã đoán đúng. Cô khẽ nhếch môi cười.

"Tiếc thật, nếu tôi không bị dị ứng với xoài, tôi cũng muốn nếm thử xem mùi vị nó thế nào."

Lâm Bình  "…" Thôi tiêu 

Nhìn Lê Thiển bước lướt qua mình, Lâm Bình cảm thấy bản thân có lẽ sắp toi đời rồi.

Nhưng anh ta vẫn cắn răng đi theo  "Phu nhân, để tôi đưa cô về."

"Không cần."

"Nhưng ở đây khó bắt xe lắm."

Lê Thiển khựng lại, lúc này mới nhận ra mình đang ở đâu, là giữa biển, cô lại bị bỏ lại một lần nữa.

"Được, vậy làm phiền anh rồi."

Lâm Bình vội nói  "Không không không, phu nhân, đây là việc tôi nên làm."

Chỉ vì một sơ suất mà làm sai chuyện, Lâm Bình chỉ muốn tìm cách vãn hồi.

"Phu nhân, chiếc du thuyền hôm nay là do Cố tổng đặc biệt sắp xếp."

Xuống tàu rồi, Lê Thiển mới nhìn thấy con số in trên thân tàụ

"Anh muốn nói gì?"

Lâm Bình ngượng ngùng gãi mũi  "Phu nhân không thấy con số này rất ý nghĩa sao?"

Lê Thiển đã chẳng còn muốn tự mình đa tình nữa  "Ý anh là nó trùng với ngày chúng tôi đăng ký kết hôn?"

"Đúng vậy "

Lê Thiển quay sang nhìn anh ta, ánh mắt bình thản, thậm chí không có chút sắc bén nào.

"Vậy tại sao suốt ba năm qua, anh ta chưa từng ở bên tôi vào ngày kỷ niệm ngày cưới?"

Lâm Bình  "…"

Lâm Bình cảm thấy không ổn chút nào, vội giải thích  "Đó là vì Cố tổng bận quá, cho nên…"

"Bận?" Lê Thiển nhẹ nhàng lặp lại.

"Nếu tôi nhớ không lầm, sinh nhật của Tưởng tiểu thư là ngày 7 tháng 6, mà năm nào anh ta cũng dành thời gian đi chúc mừng cô ta, tôi nói không sai chứ?"

Lâm Bình giật mình, nhìn cô với vẻ kinh ngạc.


/1760

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status