Mạnh Tư Thần nghe vậy thì cười lạnh.
“Hừ, loại người như cô ta thì làm gì có bạn thân, e là lại lừa con gái nhà họ Tần giống như lừa ông tôi thôi.”
Không hiểu vì sao anh ta lại tức giận, chỉ thấy bản thân tối nay vô cùng mất kiểm soát. Rõ ràng người anh ta yêu là Nguyễn Thanh Thanh, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh Thẩm Tư Ninh vừa rồi, rất khác mọi khi.
Mạnh Tư Thần đè nén cảm xúc hỗn độn, nắm lấy tay Nguyễn Thanh Thanh.
“Sau này không chỉ có anh ở bên cạnh em, em sẽ có thêm rất nhiều bạn.”
Nguyễn Thanh Thanh mười ngón đan vào tay anh ta, mỉm cười dịu dàng “Vâng.”
“À đúng rồi A Thần, ngày kia ông nội xuất viện, nhất định đòi gặp cô ấy, hay là chúng ta vẫn nên mời cô ấy một tiếng?”
Cô ta ngẩng mặt lên, vẻ mặt ngây thơ vô tội nhưng lời nói lại đầy ẩn ý.
“Hơn nữa em cũng muốn gặp cô Thẩm, tiện thể xin lỗi cô ấy một chút, được không?”
Tần thi Lan kéo tay Thẩm Tư Ninh quay người bước vào khu nghỉ ngơi, cô ấy tức đến phát điên "Thằng ngu nhà họ Tôn đó đáng lẽ nên bị quăng xuống biển cho cá mập ăn "
Rõ ràng là Thẩm Tư Ninh gặp phải một tên đàn ông đê tiện, vậy mà người tức giận nhất lại là Tần Thi Lan, cô ấy gần như muốn lôi tổ tông mười tám đời của anh ta ra mà chửi.
"Đừng nóng giận." Thẩm Tư Ninh thản nhiên đưa cho cô ấy một ly rượu "Yên tâm, trên đời này không ai có thể động đến mình."
"Loại phế vật như anh ta thì sao có thể chạm đến một sợi tóc của cậu được."
Tần Thi Lan có chút đau lòng "Dù sao trước đây khi cậu làm nhiệm vụ ở nước S, cũng toàn đối mặt với những kẻ tàn bạo thực sự."
Thẩm Tư Ninh nói "Cho nên đừng lo. Còn nữa, buổi tiệc còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu, đêm xuân ngắn ngủi, đừng để trai đẹp của cậu chờ lâụ"
"Được rồi. Vụ nước hoa Ngưng Phong mình đã nhờ người theo dõi giúp, có chuyện gì cứ gọi cho mình." Tần Thi Lan nói tiếp "À, tám người mẫu nam kia vẫn còn, sau tiệc cậu cứ chọn thoải mái."
Thẩm Tư Ninh bật cười "Được."
Cô đứng dậy định đến hội trường trước, muốn gặp mặt người thần bí đứng sau thương hiệu nước hoa Ngưng Phong. Nhưng lại chạm mặt hai người quen.
"Chào cô Thẩm, tôi là Nguyễn Thanh Thanh."
Cô gái trong chiếc váy trắng đơn giản thanh lịch, mái tóc xoăn dài nhẹ nhàng bay trong gió biển.
"Tôi đến để xin lỗi cô. Nếu không phải năm xưa tôi và A Thần giận nhau rồi tôi bỏ ra nước ngoài, thì đã không gây phiền phức cho cô như vậy."
Giọng nói của Nguyễn Thanh Thanh mềm mại, mười ngón tay đan chặt với người đàn ông, như thể đang tuyên bố chủ quyền.
"Nhưng chúng tôi thật lòng yêu nhaụ"
Thẩm Tư Ninh chống cằm "Vậy thì sao?"
Có lẽ không ngờ cô lại phản ứng bình thản, thậm chí lạnh nhạt như vậy, Mạnh Tư Thần thoáng sững người, rồi lập tức ôm Nguyễn Thanh Thanh vào lòng.
"Cho nên cô đừng dùng mấy chiêu kiểu lát mềm buộc chặt để thu hút sự chú ý của tôi nữa. Tôi không biết cô làm cách nào kết thân được với Tần Thi Lan, rồi theo dõi tôi đến đây, nhưng đến đây thôi là đủ rồi."
Nghe tới đây, Thẩm Tư Ninh bật cười.
"Lát mềm buộc chặt? Anh Mạnh, xin đừng quên, chúng ta đã ký giấy ly hôn rồi. Tôi có đói khát thế nào thì cũng không ăn đồ bỏ đâụ"
Câu nói cuối cùng mang đầy hàm ý.
Năm xưa Nguyễn Thanh Thanh để được gả vào hào môn, đã bỏ trốn ra nước ngoài ngay trong ngày cưới, chỉ để lại một lá thư nói bị cha mẹ ép buộc. Ba năm sau, đúng lúc tập đoàn Mạnh thị phát triển rực rỡ, cô ta lại tình cờ quay về.
Quả nhiên, sắc mặt Nguyễn Thanh Thanh trở nên khó coi, cô ta đỏ mắt nói "A Thần, năm đó là em bị ép buộc."
/947
|