Lệ Thiếu, Cưng Vợ Đến Nghiện

Chương 95

/599



Khi ngủ, khóe miệng cậu nhóc vẫn khẽ cong lên, có thể thấy rằng tâm trạng của cậu rất tốt.

Có lẽ vì quá nóng, nên một tay và một chân của Cố Tiểu Niệm đã để ra ngoài.

Quản gia Lâm bưng chén canh giải rượu lên lầu, vừa kịp nhìn thấy Lệ Nam Thành bế Cố Tiểu Niệm ra ngoài.

Ông vừa nhìn thấy thần sắc và động tác của thiếu gia nhà mình, lập tức hiểu ngay mọi chuyện.

Quản gia Lâm cúi đầu nhìn bát canh giải rượu trong tay, rất biết điều mà quay lưng bước xuống cầu thang.

Chén canh giải rượu này, e rằng không cần dùng đến nữa rồi.

 hết chương 

Nhìn rõ người trước mặt, Cố Tiểu Niệm càng thêm kinh ngạc. 

Sao lại là anh?  

Trời ơi, có phải cô lại đang mơ không? 

Cô vội vàng tự véo vào cánh tay mình, đau đến mức nhăn mặt. 

Ái chà, đau thật, vậy đây không phải là mơ sao? 

Nhưng nếu không phải mơ, sao cô lại nhìn thấy Lệ Nam Thành? 

Cả người cô chìm trong sự ngỡ ngàng, quên mất cả phản kháng, ngơ ngác nhìn anh. 

Lúc này, Lệ Nam Thành hoàn toàn khác thường, như biến thành một người khác. 

Biến thành... một người khiến cô cảm thấy sợ hãi. 

Anh không còn vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như mọi khi, mà ánh mắt nhìn cô lại nóng bỏng đến đáng sợ, như có ngọn lửa đang cháy trong đôi mắt, khiến mắt anh đỏ rực. 

Cái gì?  

Cố Tiểu Niệm trợn to mắt kinh ngạc. 

Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, 

"Lệ Nam Thành, anh sao thế " Cố Tiểu Niệm cảm nhận được sự bất thường của anh, cố gắng đẩy anh ra, tìm cách thoát khỏi anh. 

Nhưng vô ích. 

Dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể đẩy được anh. 

Cố Tiểu Niệm dùng hết sức bình sinh mà đánh mạnh vào ngực anh, hét lên  "Lệ Nam Thành, anh có biết mình đang làm gì không? " 

Có lẽ bị cô đánh làm phiền, anh cau mày, không kiên nhẫn nắm chặt tay cô, giữ cao trên đỉnh đầụ 

Ánh mắt tối tăm vì du͙c vọng nhìn cô, anh tỏ vẻ không hài lòng, bóp nhẹ cằm cô, giọng khàn khàn nói  "Bảo bối ngoãn đi, đừng chọc giận anh, anh có thể cho em tất cả." 

“Cố Tiểu Niệm, 

Cô không thèm nghe, tiếp tục đánh anh, đá anh  "Anh đừng như thế, 

Cô sợ đến nỗi mặt tái mét. 

Cô cố gắng giằng tay ra, nắm lấy chiếc bình hoa trên tủ đầu giường và đập mạnh vào đầu anh. 

Lệ Nam Thành bị đau, phát ra tiếng rên ɾỉ trầm thấp, từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng đỏ ngầu nhìn cô. 

Máu từ vết thương trên trán chảy ra. 

Từng giọt máu theo đường chân mày chảy xuống, nhỏ tí tách lên chiếc váy ngủ trắng tinh của cô. 

Thấy máu, Cố Tiểu Niệm hoảng sợ hét toáng lên, tay buông lỏng, khiến chiếc bình rơi xuống đất. 

"Tôi, tôi không cố ý." Đầu óc cô trống rỗng, nói lắp bắp, "Là anh ép tôi, tôi đã bảo anh buông tôi ra mà anh không nghe..." 

Cơ thể của Lệ Nam Thành mềm nhũn, bàn tay đang giữ chặt cô cũng dần dần thả lỏng. 

Cố Tiểu Niệm đẩy mạnh anh ra, nhảy khỏi giường và chạy chân trần về phía cửa. 

Khi đến cửa, cô nhận ra phía sau im lặng tuyệt đối, không có động tĩnh gì. 

Nhớ lại hình ảnh Lệ Nam Thành bị cô đập vỡ đầu, máu chảy đầm đìa, cô cảm thấy không yên tâm, quay lại nhìn. 

Trên chiếc giường tối màu, Lệ Nam Thành nằm bất động. 

Cố Tiểu Niệm cảm thấy lo lắng, thử gọi tên anh  "Lệ Nam Thành?" 

Người nằm trên giường vẫn không có phản ứng, nằm im lìm.




/599

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status