Chẳng lẽ người đến đón Cố Tiểu Niệm lại là chủ nhân của chiếc Lamborghini này?
Làm sao có thể
Cố Ân Ân cảm thấy rất khó chịu, cô ta vốn nghĩ người đó chỉ là một ông già có chút tiền, nhưng giờ đây phát hiện đối phương lại giàu đến mức này...
Cô ta ngước lên nhìn Ôn Tử Ngôn.
Không hiểu sao, sắc mặt Ôn Tử Ngôn vốn dịu dàng giờ đã trở nên u ám, xung quanh anh ta như bao phủ bởi một làn khí lạnh. Đứng cạnh anh ta, Cố Ân Ân cũng thấy có chút lạnh lẽo.
Nhìn gương mặt điển trai và ôn nhu của Ôn Tử Ngôn, Cố Ân Ân bỗng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Dù cho Cố Tiểu Niệm có bám lấy một người đàn ông giàu có đến đâu, thì cũng chỉ là một ông già khú đế. Có nhiều tiền cũng không thể so sánh được với Tử Ngôn của cô ta.
"Chị à, đây là xe đến đón chị sao?" Cố Ân Ân cố ý lớn giọng, cười nhạt nói "Chiếc xe này nhìn sang thật đấy, người đến đón chị là bạn trai chị à? Chị không định giới thiệu với bọn em sao?"
Cố Tiểu Niệm không đáp lại, chỉ bước thẳng đến chỗ chiếc xe.
Cánh cửa xe mở ra, Liên Nhạc bước xuống.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Liên Nhạc, gương mặt Ôn Tử Ngôn vốn đã u ám nay càng trở nên tối tăm hơn, ánh mắt lạnh lẽo, đáy mắt ẩn chứa sự tức giận.
Anh ta siết chặt nắm đấm, ánh mắt như dán chặt vào Cố Tiểu Niệm.
Anh ta biết Liên Nhạc, đây chính là người thân cận của Lệ Nam Thành.
Liên Nhạc liếc nhìn Ôn Tử Ngôn và Cố Ân Ân đang đứng không xa, trong ánh mắt thoáng qua vẻ khinh miệt, khẽ nói "Thiếu phu nhân, mời lên xe."
Anh ta mở cửa xe.
Cố Tiểu Niệm vừa định lên xe thì phía sau, Cố Ân Ân tức tối hét lên "Cố Tiểu Niệm, cô không dám để người trong xe gặp bọn tôi vì sợ chúng tôi chê cười cô bám theo một ông già khú đế sao?"
Cố Tiểu Niệm khựng lại.
Cô chưa kịp nghĩ xem nên đáp lại thế nào, thì từ trong xe vang lên một tiếng cười trầm thấp của đàn ông.
Giọng nói khàn khàn đầy sức quyến rũ, mang theo chút trêu đùa.
Nghe thấy giọng cười này, ánh mắt Cố Tiểu Niệm thoáng qua vẻ ngạc nhiên.
Lệ Nam Thành?
Anh sao lại ở trong xe.
"Muốn để ông già khú đế này giúp em trút giận không?" Giọng nam khàn khàn, đầy từ tính vang lên lần nữa, pha chút chế nhạo.
Cố Tiểu Niệm vẫn còn bối rối, nhưng ngay giây tiếp theo, một mùi hương quen thuộc len lỏi vào khứu giác của cô, bóng dáng cao lớn, lịch lãm của người đàn ông ngồi trong xe đã tao nhã bước ra, đứng trước mặt cô.
Khoảng cách giữa họ... rất gần.
Gần đến mức như sắp chạm vào chóp mũi cô.
hết chương
Cô sững sờ, giật mình khi nhìn thấy gương mặt điển trai phóng đại ngay trước mắt, cơ thể theo phản xạ liền lùi về sau một bước.
Gót giày của cô vô tình dẫm lên một viên đá, chân trượt đi, mất thăng bằng ngã nhào về phía saụ
"Á "
Cố Tiểu Niệm không thể kiềm chế mà hét lên.
Cô đang đứng trên nền xi măng, nếu ngã xuống thì chắc chắn sẽ rất đaụ
Nhưng cảm giác đau đớn tưởng chừng sẽ ập đến lại không xuất hiện.
Ngay khi cơ thể cô đang đổ về phía sau, eo cô bỗng bị siết chặt. Một cánh tay mạnh mẽ quấn quanh, kéo cô vào một vòng ôm ấm áp và vững chãi.
Hương nước hoa nam tính dễ chịu xộc thẳng vào mũi cô, mang theo hơi thở mãnh liệt của nam tính.
Khuôn mặt cô va vào một lồng ngực cứng như đá.
|
/599
|

