Lệ Thiếu, Cưng Vợ Đến Nghiện

Chương 74

/599



Bên tai vẫn vang vọng giọng nói trầm ấm đầy từ tính  "Anh và Thiên Thiên sẽ ở nhà chờ em."

Mỗi khi nghĩ đến câu nói đó, lòng cô lại cảm thấy ấm áp.

Đã rất lâu rồi không ai nói với cô câu này, cũng đã rất lâu rồi không có ai đợi cô về nhà.

Tại nhà họ Cố, cô vốn không được chào đón, mẹ con Tô Lan luôn mong cô đừng quay về nữa thì tốt.

Dù câu nói đó của Lệ Nam Thành có phải là thật lòng hay không, hay chỉ là lời nói vu vơ, cô cũng cảm thấy cảm động.

Nhưng chút ấm áp trong lòng cô đã dần nguội đi khi đến trước cửa nhà.

Nhìn cánh cửa chống trộm lạnh lẽo trước mắt, khóe môi cô không kìm được nở một nụ cười chua xót.

Cuối tuần luôn là thời điểm cô không vui nhất.

Nhưng nhiều năm trôi qua, cô cũng đã quen với điều này.

Cô đưa tay gõ cửa, một lát sau, có người mở cửa ra.

Một gương mặt hơi già nua hiện ra, khi nhìn thấy cô, người giúp việc trong nhà là mẹ Trần liền vui mừng  "Đại tiểu thư, cô về rồi."

Mẹ Trần là người giúp việc lâu năm của nhà họ Cố.

Những năm trước, khi bố Cố còn kiếm được chút tiền, ông được coi là người giàu có trong mắt nhiều người.

Tô Lan cũng gặp bố Cố vào thời điểm đó và kết hôn với ông trước khi công ty của ông thua lỗ.

Mẹ Trần cũng được thuê làm giúp việc trong giai đoạn đó.

Sau khi bố Cố làm ăn thất bại, nhiều người giúp việc trong nhà đã bị cho nghỉ, chỉ có mẹ Trần được giữ lại.

Cố Tiểu Niệm bước vào nhà, thay giày, mỉm cười hỏi  "Mẹ Trần, bố cháu có ở nhà không?"

"Ông chủ ở nhà, đang bàn chuyện với phu nhân trong phòng làm việc, đại tiểu thư, hôm nay cô muốn ăn gì, tôi sẽ vào bếp chuẩn bị ngay."

Mẹ Trần rất tốt với cô, mỗi lần cô về nhà, bà đều nấu rất nhiều món ăn cô thích.

Cố Tiểu Niệm cười, xoay người ôm lấy mẹ Trần, nũng nịu nói  "Chỉ cần là mẹ Trần nấu, cháu đều thích ăn hết."

Mẹ Trần xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng và tràn đầy yêu thương nhìn cô  "Đại tiểu thư chỉ giỏi nịnh tôi thôi, thôi, cô đi tìm ông chủ đi, tôi vào bếp chuẩn bị."

"Dạ."

Sau khi nói chuyện với mẹ Trần, Cố Tiểu Niệm bước lên lầụ

Bố cô vừa mới xuất viện, mặc dù bác sĩ nói ông không còn vấn đề gì nữa, nhưng cô vẫn không yên tâm.

Vừa đi lên lầu, cô đã nghe thấy một giọng nói châm biếm  "Chị à, cuối cùng chị cũng chịu về nhà rồi, em còn tưởng bây giờ chị đã vui quên lối về rồi chứ."

Nghe thấy giọng nói này, Cố Tiểu Niệm dừng bước.

Ngẩng đầu lên, cô thấy Cố Ân Ân đang mặc một chiếc váy hai dây màu tím, đứng trên hành lang tầng hai, lạnh lùng nhìn cô.

Cố Tiểu Niệm nhếch môi cười lạnh, không để ý đến cô ta mà tiếp tục đi lên.

"Không nghe à, Cố Tiểu Niệm? Tai chị bị điếc à? Tôi đang nói chuyện với chị đó " Cố Ân Ân giận dữ hét lên.

Khi không có người ngoài, cô ta không cần phải giả vờ dịu dàng dễ thương, bản chất thật sự liền bộc lộ.

Cố Tiểu Niệm khẽ gãi tai, nhìn xung quanh, vẻ mặt bối rối  "Ơ, nãy giờ cô có nói chuyện với tôi à?"

Cố Ân Ân tức đến phát điên vì thái độ thờ ơ của cô, giận dữ nói  "Tôi nói lớn như thế mà chị không nghe thấy à?"

"Cố Ân Ân, cô nuôi chó à?" Cố Tiểu Niệm chớp mắt, lại liếc nhìn xung quanh.

Cố Ân Ân sững sờ.




/599

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status