Lúc này cô mới nhận ra, ly của người khác đều còn đầy nước trái cây, chỉ riêng ly cô vừa uống chỉ còn nửa.
Nói cách khác, cô vừa gián tiếp hôn Lệ Nam Thành?
Khi mọi người đang chờ đợi Lệ Nam Thành nổi giận, thì lại nghe thấy anh gọi phục vụ “Thêm nước trái cây cho cô ấy.”
“……” Tất cả đều ngạc nhiên đến sững sờ.
Người phụ nữ này đã uống chung ly với Lệ Nam Thành mà anh lại không tức giận?
Thế này thì chẳng hợp lý chút nào
Lệ Nam Thành chẳng phải có bệnh chán ghét phụ nữ sao?
Người phụ nữ này rốt cuộc là ai mà lại có thể thân mật với Lệ Nam Thành đến mức dùng chung một ly như thế?
Phục vụ nhanh chóng rót đầy một ly nước cam khác.
Cố Tiểu Niệm nhìn ly nước, rồi lại nhìn Lệ Nam Thành, lập tức rơi vào tình thế khó xử.
Cô nên uống ly nước này hay không?
Đang do dự thì ngoài cửa vang lên giọng ngọt ngào của nữ phục vụ “Thưa ông, thưa bà, xin mời vào.”
Ồ, người mà họ chờ đợi đã đến.
Cố Tiểu Niệm là người đầu tiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Cô rất tò mò, người khiến Lệ Nam Thành kiên nhẫn đợi là ai.
Nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước vào, phản ứng đầu tiên của Cố Tiểu Niệm là nghĩ mình đã nhìn nhầm.
Chắc chắn là cô nhìn nhầm rồi.
Nếu không, sao cô có thể thấy Ôn Tử Ngôn và Đường An Ni cùng nhau bước vào với nụ cười trên môi?
Bàn tay cô đặt trên bàn run lên, suýt chút nữa làm đổ ly nước.
Ngồi bên cạnh, Lệ Nam Thành liếc nhìn cô một cái, phát hiện sự khác lạ của cô, đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện lên chút tò mò.
Ôn Tử Ngôn cũng ngay lập tức nhìn thấy Cố Tiểu Niệm.
Cô ngồi ngay vị trí trung tâm của bàn tròn, bên cạnh Lệ Nam Thành.
Nếu so với sự ngạc nhiên của Cố Tiểu Niệm, thì phản ứng của Ôn Tử Ngôn có thể gọi là sốc.
Cố Tiểu Niệm sao lại ở đây?
Lệ Nam Thành không thích phụ nữ, anh ta vốn bài xích phụ nữ, vậy mà người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta lúc này lại chính là Cố Tiểu Niệm.
Anh ta không thể nhìn nhầm.
Sau thoáng sững sờ, sắc mặt của Ôn Tử Ngôn lập tức trở nên u ám, nụ cười trên môi khi vừa trò chuyện với Đường An Ni cũng biến mất ngay.
Anh ta mím chặt môi, nhìn Cố Tiểu Niệm với ánh mắt sâu thẳm, hận không thể kéo cô ra ngoài ngay lập tức để hỏi cho rõ ràng.
Cùng với Ôn Tử Ngôn, Đường An Ni cũng không giấu nổi sự kinh ngạc.
Cô ta trừng mắt nhìn Cố Tiểu Niệm một hồi, sau đó gượng cười, nặn ra một nụ cười gượng gạo “Lệ Nam Thành, cô gái ngồi cạnh anh là ai vậy?”
Đường An Ni cảm thấy mình đã từng gặp người phụ nữ này ở đâu đó, nhưng không nhớ ra.
Lệ Nam Thành không có ý định giới thiệu, giọng lạnh nhạt “An Ni, em đã trễ mười lăm phút.”
Đường An Ni khựng lại, sắc mặt có chút khó coi “Đường bị tắc, lần sau em sẽ xuất phát sớm hơn.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhaụ
Đường An Ni, tiểu thư danh giá của một gia đình quyền quý, kiêu ngạo từ nhỏ, luôn được người khác nâng niu, vậy mà chỉ có Lệ Nam Thành không mấy để ý đến cô ta.
Thế nhưng, cô lại si mê Lệ Nam Thành.
Đúng là trời sinh một cặp trái ngược.
Sắc mặt Ôn Tử Ngôn càng lúc càng tệ, nhưng vì tình thế không cho phép, anh chỉ có thể nén giận, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Đường An Ni.
|
/599
|

