Mỗi lần đối diện với Lệ Nam Thành, cô đều trở nên không tự nhiên, có cảm giác không biết đặt tay chân vào đâụ
Sau khi thắt xong, Lệ Nam Thành cúi xuống nhìn một chút, không biết có hài lòng không, nhưng anh không nói gì cả.
Anh chỉnh lại tay áo, bước ra ngoài với những bước chân dài.
Tổng giám đốc Trần cùng một nhóm người đứng dậy tiễn anh.
“Còn đứng đực ra đó làm gì, mau tiễn Lệ thiếu đi.”
Thấy chỉ có mỗi Cố Tiểu Niệm đứng ngẩn người, Trần Linh gần như tức điên lên.
Cô gái này quá ngốc nghếch
Được Lệ Nam Thành để mắt tới, cô ấy có biết điều đó có nghĩa là gì không?
Đây là giấc mơ của tất cả phụ nữ ở Nam Thành, điều mà người khác cầu cũng không được. Vậy mà cô ấy vẫn không biết nắm bắt cơ hội.
Khi đến cửa, Lệ Nam Thành bất ngờ quay đầu lại.
Ánh mắt anh trực tiếp rơi vào Cố Tiểu Niệm, giọng nói không mang chút cảm xúc nào “Cô Cố, có thể nể mặt cùng ăn trưa với tôi không?”
Cố Tiểu Niệm “Tôi...”
Chưa kịp nói hết câu, Trần Linh đã kéo cô đến trước mặt Lệ Nam Thành, gần như đẩy cô vào lòng anh “Tiểu Niệm à, em nhớ phải chăm sóc Lệ thiếu thật tốt. Gần đây chị chưa sắp xếp việc gì cho em, cứ thoải mái mà nghỉ ngơi, chơi bời. Quan trọng nhất là Lệ thiếu rất ưu ái em, em phải biết thể hiện cho tốt.”
Cố Tiểu Niệm cảm thấy vô cùng bất lực.
Bộ dạng của Trần Linh trông chẳng khác gì một mụ tú bà thời xưa, hận không thể lột trần cô ngay lập tức và đưa cô lên giường của Lệ Nam Thành.
...
Thế là, dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, Cố Tiểu Niệm theo Lệ Nam Thành rời khỏi quán bar.
Liên Nhạc đang chờ bên ngoài.
Thấy hai người cùng bước ra, anh ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó tiến lên “Thiếu gia, tôi đã sắp xếp gặp gỡ với phía bên kia rồi.”
Lệ Nam Thành gật đầu, quay sang nhìn Cố Tiểu Niệm “Cô đã ăn gì chưa?”
Cố Tiểu Niệm lắc đầụ
Anh không nói gì thêm, Liên Nhạc mở cửa xe, anh bước vào trong xe.
Cố Tiểu Niệm vẫn đứng yên tại chỗ.
Trong xe, Lệ Nam Thành nhíu mày “Còn đứng đó làm gì, mau vào đi.”
“À.” Cố Tiểu Niệm vốn không muốn đi cùng anh, nhưng chân cô như không nghe lời mà tự động bước tới.
Khi cô đã ngồi vào xe, đột nhiên cô tự hỏi tại sao mình lại ngoan ngoãn nghe lời anh như vậy.
Anh đâu phải là ông chủ của cô.
Nhưng vừa rồi, trong câu nói của anh có một luồng khí phách bẩm sinh, như một vị vua tự nhiên ra lệnh. Cô cũng tự nhiên tuân theo, như một phản xạ cơ thể.
Có lẽ là vì khí chất của anh quá mạnh mẽ, khiến người khác không dám từ chối.
Cánh cửa xe đóng lại, không gian trong xe ngay lập tức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Không phải vì xe nhỏ.
Chỉ là vì người đàn ông ngồi bên cạnh, có anh ở đó, cô vô thức cảm thấy áp lực.
“Nếu anh có công việc cần xử lý, lát nữa anh có thể thả tôi ở đâu cũng được.” Cô chủ động đề nghị một cách rất hiểu chuyện.
Lúc nãy hình như cô nghe Liên Ngạc nói anh đã hẹn gặp người khác.
Anh quay đầu nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, không chút biểu cảm “Cô chưa ăn gì mà?”
“À, đúng là như vậy.”
“Tôi cũng chưa ăn.”
Ờ, vậy thì sao?
Anh thực sự muốn ăn cùng cô sao?
Cô cứ tưởng anh chỉ nói đùa cho có thôi.
|
/599
|

