Dù có sắc đẹp, nhưng cũng không đến mức tuyệt thế giai nhân.
Trần Linh ngây ra vài giây, sau đó quay đầu nhìn Cố Tiểu Niệm một cái thật sâụ
Con bé này thật may mắn đến mức khó tin, lại có thể lọt vào mắt xanh của Lệ Nam Thành.
Trong làng giải trí, không biết bao nhiêu người muốn leo lên giường Lệ Nam Thành, để bám vào vị đại Phật này, nhưng chẳng ai thành công.
Lệ Nam Thành đã lên tiếng, tổng giám đốc Trần làm sao dám phản đối.
Tối nay, ông vốn đến đây để cầu xin điều gì đó, đừng nói là đồng ý cho Cố Tiểu Niệm làm người đại diện, ngay cả khi sau này toàn bộ hợp đồng đại diện của công ty phải ký với cô, ông cũng không dám có ý kiến.
“Lệ thiếu thật có mắt nhìn, cô Cố quả thật có khí chất, ngay khi cô ấy bước vào, tôi đã quyết định để cô ấy đại diện cho sản phẩm của chúng tôi rồi.” Tổng giám đốc Trần nhân cơ hội khen ngợi.
Những người khác trong phòng cũng nhanh chóng chớp lấy thời cơ, bắt đầu tâng bốc Cố Tiểu Niệm, gần như đưa cô lên mây.
“Trong cả làng giải trí, ngôi sao có khí chất như cô Cố đúng là hiếm có.”
“Cô ấy có tiềm năng tuyệt vời, chỉ cần được đầu tư và chăm chút, chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng.”
“Người được Lệ thiếu khen ngợi, làm sao có thể không tốt? Gần đây tôi cũng đang chuẩn bị quay một bộ phim, không biết cô Cố có hứng thú không?”
Cố Tiểu Niệm lặng lẽ liếc nhìn Lệ Nam Thành.
Quả nhiên, quyền lực thật là một thứ đáng sợ.
Chỉ với một câu nói của anh, thái độ của những người này đã thay đổi hoàn toàn.
Lúc cô mới vào, chẳng ai thèm liếc nhìn cô lần thứ hai.
Trần Linh cũng không ngờ tình thế tối nay lại diễn biến như vậy. Ban đầu, chị ấy còn cố gắng tìm kiếm một hợp đồng quảng cáo, giờ thì đám công tử nhà giàu này đang tranh nhau mời nghệ sĩ của chị.
Chị vui mừng khôn xiết, rót một ly rượu đỏ đưa cho Cố Tiểu Niệm và đẩy cô tiến về phía trước “Còn không mau cảm ơn Lệ thiếụ”
Ly rượu trước đã khiến đầu Cố Tiểu Niệm hơi choáng váng.
Tửu lượng của cô rất kém, chỉ cần uống hai ly là say.
Nghĩ đến chuyện đêm đó, cô uống say, bị đưa nhầm vào phòng của anh, cô đỏ mặt, cầm lấy ly rượu nhưng vẫn do dự không biết có nên uống hay không.
Cô sợ mình uống say rồi, sẽ lại xảy ra những chuyện không thể miêu tả.
“Không cần.” Người đàn ông đứng dậy từ góc phòng, giọng nói trầm ấm và lạnh nhạt, “Các người tiếp tục đi, tôi có việc phải đi.”
Dáng người cao lớn của anh hiện ra trong bóng tối, khi ngồi đã khiến người ta cảm nhận được sức ép mạnh mẽ, còn khi đứng dậy, với chiều cao 1m87, anh càng tỏa ra khí thế bức người.
Anh định rời đi?
Trong lòng Cố Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Khi anh còn ở đây, cô cảm thấy áp lực rất lớn.
Nhân viên phục vụ mang áo khoác của Lệ Nam Thành lại.
Áo vừa được là, vẫn còn ấm.
Anh nhận lấy áo khoác, mặc vào rồi kéo nhẹ chiếc cà vạt trước ngực, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Niệm.
Ánh mắt sâu thẳm và lạnh lẽo, anh bình thản nói “Cô Cố có biết thắt cà vạt không?”
“Á?” Cố Tiểu Niệm hơi ngẩn người, ngơ ngác gật đầụ
Khi còn nhỏ, cô thường xuyên giúp bố mình thắt cà vạt.
Lệ Nam Thành bình thản nói “Lại đây, giúp tôi thắt lại.”
Cái gì?
Trần Linh lúc này hoàn toàn choáng váng đến mức không thể tin nổi.
|
/599
|

