Chưa kịp vào phòng, Cố Tiểu Niệm đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Trong phòng, một giọng nói ấm áp, điềm tĩnh của một người đàn ông vang lên “Bác à, con thật sự rất thích Ân Ân, chúng con đang yêu nhau với mục đích tiến đến hôn nhân, mong bác hãy tác thành cho chúng con.”
“Cậu thích Ân Ân, vậy còn Tiểu Niệm thì sao?”
Bố Cố ho khan vài tiếng, giọng còn yếu ớt “Hai người các con làm vậy, đã nghĩ đến cảm giác của Tiểu Niệm chưa?”
“Bố, con cũng không muốn thế này, nhưng con thật lòng yêu anh Tử Ngôn, không có anh ấy, con không sống nổi, xin bố hãy tác thành cho chúng con, chị đã chia tay anh Tử Ngôn rất lâu rồi, chẳng lẽ chỉ vì chị từng yêu anh ấy, con không được phép yêu anh ấy sao?”
Cố Tiểu Niệm như bị sét đánh ngang tai.
Cô đứng khựng lại trước cửa, cảm giác như có gì đó đâm vào tim mình, đau đến mức khuôn mặt cô tái nhợt.
Trong phòng, Cố Ân Ân vẫn tiếp tục than thở “Bố, bố luôn thiên vị, cái gì cũng đứng về phía chị, con cũng là con gái của bố mà.”
Cố Tiểu Niệm không thể chịu đựng được nữa, cô đưa tay đẩy cửa bước vào.
Ngay khi cô xuất hiện, tất cả mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn cô cùng lúc.
“Tiểu Niệm, con đến rồi à.” Nhìn thấy cô, bố Cố rõ ràng rất vui, gương mặt mệt mỏi của ông nở nụ cười.
Cố Ân Ân ngạc nhiên trong giây lát, nhưng ngay sau đó, cô nở một nụ cười giả tạo và dịu dàng chào “Chị, bọn em vừa nói chuyện về chị với bố, chị đã đến rồi.”
Cố Tiểu Niệm không hề nhìn cô em, cô bước thẳng đến trước mặt Ôn Tử Ngôn.
Người đàn ông trước mặt vẫn giữ phong thái điềm tĩnh, lịch lãm, mang dáng vẻ tri thức của một học giả cổ điển.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng mà cô thích nhất, gương mặt trắng trẻo thanh tú với nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt ôn hòa nhìn cô.
Ánh mắt ấy bình lặng đến mức, dường như họ chỉ là những người bạn bình thường nhất.
Cố Tiểu Niệm có chút bối rối, tâm trí cô chợt quay về bốn năm trước.
Lần đầu tiên cô gặp anh là vào một ngày hè nắng ấm, anh mặc chiếc sơ mi trắng tinh tươm, nụ cười sáng rỡ đứng dưới bóng cây.
Anh là đàn anh dịu dàng được nhiều cô gái yêu mến, còn cô là tân sinh viên mới vào trường.
Cô giúp một người bạn đưa thư tình cho anh, anh cười tươi nhận lấy, ánh mắt ấm áp nhìn cô “Thư này là em viết cho anh, hay người khác viết?”
Cô sững sờ vài giây, rồi có chút ngượng ngùng, mặt đỏ lên “Đàn anh đừng hiểu lầm, thư tình không phải em viết.”
Anh kéo dài tiếng “Ồ”, vẻ mặt có chút thất vọng “Vậy thì anh không đọc.”
Cô ngạc nhiên, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, tim cô bất chợt đập nhanh hơn “Đàn anh…”
Anh chợt nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, giọng nói có phần đặc biệt “Anh luôn chờ đợi thư tình của em, khi nào rảnh, hãy viết cho anh một bức nhé.”
Bốn năm trôi qua như chớp mắt.
Cố Tiểu Niệm cay đắng nhận ra rằng, cô vẫn nhớ rõ những ký ức đó, như thể mọi chuyện chỉ mới xảy ra hôm qua.
Nhưng thực tế là, người mà cô từng yêu, người đã thề thốt rằng cả đời này chỉ thích cô, giờ đây đang nắm tay em gái cô.
Hai người họ tay trong tay, thân mật dựa vào nhaụ
Cô không phải kẻ ngốc, cô biết rõ tư thế này có ý nghĩa gì.
Cố Ân Ân thấy chị nhìn, cố ý dựa sát vào Ôn Tử Ngôn hơn, ôm lấy cánh tay anh.
|
/599
|

