"Thiếu gia, chiều nay đã hẹn gặp chủ tịch của tập đoàn Trần Thị vào lúc ba giờ, buổi tối lúc bảy giờ có một buổi tiệc, là tiệc của thiếu gia của Thiếu Đông Quốc tế, ngoài ra..."
Liên Nhạc liếc nhìn qua Cố Tiểu Niệm, ngập ngừng không nói.
Lệ Nam Thành ngước lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cố Tiểu Niệm "Ở đây không có người ngoài."
Nghe vậy, Cố Tiểu Niệm hơi sững người, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người chạm nhaụ
Cô nhìn người đàn ông đẹp trai dưới ánh nắng vàng nhạt chiếu vào.
Lệ Nam Thành cũng nhớ lại chuyện đêm qua, nhìn thấy sắc đỏ nhẹ nhàng hiện lên trên gương mặt trắng trẻo của cô, anh mím chặt môi, đôi mắt bỗng chốc trở nên sâu thẳm.
Liên Nhạc nhìn ông chủ của mình, rồi lại nhìn Cố Tiểu Niệm, cảm nhận rõ ràng luồng không khí ám muội giữa hai người.
Được ông chủ cho phép, Liên Nhạc tiếp tục nói "Vừa rồi giám đốc Trương của ngân hàng HSBC gọi điện, nói rằng nhị thiếu gia đã lấy danh nghĩa công ty vay một khoản tiền không nhỏ, không có sự đồng ý của thiếu gia thì ông ấy không dám phê duyệt, nên muốn xin ý kiến của thiếu gia."
Lệ Nam Thành dời ánh mắt khỏi Cố Tiểu Niệm, giọng nói có phần khàn khàn "Bảo giám đốc Trương cứ duyệt khoản vay đó."
"Vâng, tôi sẽ gọi lại cho giám đốc Trương ngay."
Mấy năm nay, nhị thiếu gia hợp tác với đám bạn bè xấu xa của mình, không biết đã rút bao nhiêu lợi ích từ Lệ Thị.
Anh ta tưởng rằng mình làm việc kín đáo, nhưng thực ra thiếu gia đã sớm nắm rõ từng hành động của hắn.
Cố Tiểu Niệm cúi đầu ăn bánh mì.
Những chuyện riêng tư thế này, Lệ Nam Thành không sợ cô đi mách lại sao?
Liên Nhạc tiếp tục báo cáo một số công việc khác. Khi anh báo cáo xong, Cố Tiểu Niệm cũng đã ăn gần xong.
"Ăn xong rồi chứ?" Lệ Nam Thành liếc nhìn đĩa trống trước mặt cô.
Cố Tiểu Niệm lau miệng, lúc này mới nhận ra dường như Lệ Nam Thành đang đợi cô.
"Ừ, ăn xong rồi."
"Lên lầu chuẩn bị một chút, lát nữa đi với tôi đến bệnh viện thăm ông nội."
Chương kết
Cô ngớ người "Đi bệnh viện thăm ông của anh à?"
"Cô đã kết hôn với tôi, đương nhiên ông ấy nên gặp cháu dâu của mình."
Anh từ từ đứng dậy, nhận áo khoác từ người giúp việc đưa, cài khuy bạch kim ở cổ áo một cách chậm rãi, liếc mắt nhìn cô "Nhanh lên, tôi không quen đợi người khác."
...
Hơn mười phút sau, Cố Tiểu Niệm đã sửa soạn xong và xuống lầụ
Cô không dám để vị đại thiếu gia không quen đợi người khác phải chờ lâu, nên chỉ tùy tiện mặc một bộ quần áo rồi ra cửa.
Khi Lệ Nam Thành nhìn thấy cô, ánh mắt sắc bén lướt qua người cô một lượt, nhíu mày "Cô mặc như thế này à?"
Cố Tiểu Niệm "..."
Cô mặc thế nào mà không được chứ? Chỉ là một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với quần ieans, cô thấy chẳng có gì sai cả.
"Tôi cho người mua cho cô những bộ quần áo đó, cô không thích à?" Những gì cô đang mặc vẫn là quần áo cũ, nhìn qua đã biết là loại rẻ tiền.
"Không, những bộ đó đều rất đẹp, chỉ là tôi chưa quen mặc thôi." Mặc dù tất cả nhân viên trong nhà đều tôn trọng gọi cô là thiếu phu nhân, nhưng cô chưa từng nghĩ mình thực sự là một thiếu phu nhân giàu có.
Giữa cô và anh, chỉ là cuộc hôn nhân hợp đồng.
Những bộ quần áo đắt tiền đó, vốn không thật sự thuộc về cô.
|
/599
|

