Cố Tiểu Niệm lập tức tràn ngập tình mẫu tử, ôm cậu bé và hôn liên tục "Thiên Thiên, con ngủ trưa có ngon không?"
Lệ Tiểu Thiên gật đầu "Dạ có."
Trước khi ngủ, cô đã kéo rèm, trong phòng ánh sáng lờ mờ, Cố Tiểu Niệm dụi mắt, ôm cậu bé ngồi dậy.
Cô không biết bây giờ là mấy giờ, liền lấy điện thoại ra xem, suýt thì giật mình.
Vừa đúng chín giờ tối.
Cô đã ngủ liền một mạch bảy tiếng đồng hồ.
Lệ Tiểu Thiên nhìn cô, đưa tay xoa bụng mình, mím môi nói "Mami, mẹ nói sẽ làm món ngon cho con, mẹ có nhớ không?"
"Tất nhiên là nhớ, Thiên Thiên vẫn muốn ăn à?"
Lúc này, đã qua giờ ăn từ lâu, cậu bé chắc chắn đã ăn tối rồi.
"Muốn ạ." Lệ Tiểu Thiên vừa nói xong, bụng đã réo lên.
Tiếng bụng này...
Cố Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên "Thiên Thiên, con chưa ăn tối sao?"
Lệ Tiểu Thiên lại gật đầu "Dạ, ba ba cũng chưa có ăn đâụ"
"Con và ba con đều chưa ăn tối? Tại sao?"
"Con không thèm ăn cơm của họ nấu đâu, dở ẹc, con muốn ăn cơm mẹ làm cơ." Lệ Tiểu Thiên nhăn nhó, mặt đầy vẻ ghét bỏ khi nhắc đến người đầu bếp trong nhà.
Cố Tiểu Niệm không ngờ mình chỉ nói vu vơ một câu mà Lệ Tiểu Thiên lại nhớ mãi không quên.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút tự trách, chỉ vì cô ham ngủ mà để cậu bé đói bụng lâu như vậy "Sao con không gọi mẹ dậy sớm hơn?"
"Ba ba nói đừng làm phiền mẹ ngủ."
Lời này thật sự là do Lệ Nam Thành nói sao? Cố Tiểu Niệm cảm thấy rất bất ngờ.
Anh kiêu ngạo như vậy, cao ngạo như vậy, cũng biết quan tâm người khác sao?
"Thế nếu mẹ ngủ rất lâu rất lâu, hôm nay con sẽ không ăn tối à?"
Lệ Tiểu Thiên không hề do dự gật đầu "Không ăn, con chỉ ăn cơm mẹ nấu thôi."
"..."
Cố Tiểu Niệm đột nhiên cảm thấy trách nhiệm của mình nặng nề hẳn lên.
Cô lập tức xuống giường "Mẹ đi rửa mặt ngay đây."
...
Cố Tiểu Niệm nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi, rồi dắt Lệ Tiểu Thiên xuống lầụ
Lệ Nam Thành ngồi trong phòng khách, ánh đèn trên trần nhà chiếu xuống khuôn mặt tuấn tú của anh, ánh sáng ấm áp làm giảm bớt sự lạnh lùng trên người anh.
Góc mặt nghiêng của anh, đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng.
Áo len cổ chữ V của anh khoét sâu, từ góc độ cô đứng, có thể thấy lờ mờ cơ ngực của anh dưới lớp áo.
Anh ôm một chiếc máy tính xách tay, ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím.
Cố Tiểu Niệm bước lại gần, lén nhìn một cái, thấy trên màn hình máy tính hiển thị dữ liệu của thị trường chứng khoán.
Cô từng nghe người ta nói rằng, Lệ Nam Thành là một nhân vật thần thánh trên thị trường chứng khoán.
Bất kỳ cổ phiếu nào anh mua, đều tăng vọt.
Có người còn đặt cho anh biệt danh là "Thần chứng khoán".
Cố Tiểu Niệm chỉ mới liếc qua một cái, chưa kịp nhìn rõ thì Lệ Nam Thành đã lập tức đóng laptop lại.
Thật đáng tiếc...
Cô thầm tiếc nuối.
Ban đầu còn định lén nhìn xem anh mua cổ phiếu nào, rồi mua theo kiếm chút tiền.
Anh đặt laptop sang một bên, ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Niệm "Đi nấu cơm đi."
Cố Tiểu Niệm "..."
Chết tiệt Anh dùng cái giọng gì vậy.
Anh đang ra lệnh cho người hầu sao?
Thôi đi, nghĩ đến bảo bối nhỏ, cô cũng không thèm chấp nhặt với anh.
"Tôi thích ăn sườn xào chua ngọt, thịt viên hầm, nhớ làm hai món đó."
Giọng điệu đầy tự nhiên, cứ như thể cô thật sự là người hầu trong nhà anh vậy.
Cố Tiểu Niệm âm thầm đảo mắt một cái.
|
/599
|

