Vừa nãy còn sợ bố đánh mình, không dám đến gần, giờ nghe nói được ở lại một đêm, cậu bé phấn khởi lao vào lòng Lệ Nam Thành.
Với tốc độ như gió, cậu bé nhảy tọt vào lòng anh, vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn chụt hai cái lên má anh, nịnh nọt "Bố ơi, bố là tuyệt nhất, con hứa từ giờ sẽ không lén trốn đi nữa."
Lệ Nam Thành rất hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp này.
Lệ Tiểu Thiên vốn không phải đứa trẻ quá gần gũi với anh.
Cậu bé có phần sợ anh, điều này anh cảm nhận được.
Nhưng từ khi anh cưới Cố Tiểu Niệm, Tiểu Thiên đã thân thiết với anh hơn nhiềụ
Nghĩ đến đây, lòng anh cảm thấy an ủi, không hối hận với quyết định kết hôn cùng Cố Tiểu Niệm lúc trước.
Hai cha con quấn quýt ngồi trên sofa.
Cố Tiểu Niệm bối rối.
Cô không ngờ Lệ Nam Thành sẽ ở lại.
Dù sao với tính cách của anh, lúc nào cũng tự cao tự đại, hẳn phải ghét bị người khác uy hiếp chứ.
Xem ra, con trai ruột vẫn là khác biệt, dù người có quyền uy đến đâu, trước mặt con mình cũng phải nhượng bộ.
Vừa mới trách anh vô tình, không hề quan tâm đến cảm xúc của Tiểu Thiên, nhưng giờ Lệ Nam Thành lại quyết định ở lại, khiến cô bắt đầu lo lắng.
Căn hộ của cô nhỏ như vậy, chỉ có một phòng ngủ, mà họ lại có ba người.
Tối nay... phải sắp xếp thế nào đây?
...
Việc Lệ Nam Thành quyết định ở lại, dù cô chưa nghĩ ra giải pháp cho vấn đề chỗ ngủ tối nay, nhưng dĩ nhiên cô không thể đuổi anh đi.
Chuyện này, cứ để sau bữa tối rồi tính vậy.
Tối nay phải nấu cơm, điều đầu tiên cô làm là mở tủ lạnh kiểm tra.
Rau thì không thiếu, nhưng để làm cá chua ngọt và canh cá trắm đậu hũ, cô cần đi mua cá.
Vả lại, cô dự định nấu thêm vài món để Lệ Tiểu Thiên có thể ăn nhiều hơn.
Cậu bé bị cảm một trận, trông như gầy đi mất hai cân.
Trong phòng khách.
Lệ Nam Thành ôm Tiểu Thiên đang xem phim hoạt hình.
Đúng, là phim hoạt hình, đó là Shin – Cậu bé bút chì .
Lệ Nam Thành có vẻ không thích lắm, nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi xem cùng con trai.
Lệ Tiểu Thiên vừa xem vừa thảo luận với ba "Bố ơi, con thấy bạn Tiểu Bạch dễ thương ghê."
Lệ Nam Thành mỉm cười "Ừ, dễ thương."
Cố Tiểu Niệm "..."
Cô nhìn biểu cảm của Lệ Nam Thành, đoán là anh chẳng biết Tiểu Bạch là ai.
"Bố ơi, con cũng muốn có một bạn Tiểu Bạch." Lệ Tiểu Thiên nhìn Tiểu Bạch trên TV, đôi mắt sáng lấp lánh đầy khát khao.
Đến lúc này,
Lệ Nam Thành mới nhìn nghiêm túc vào màn hình TV vài giây.
hết chương
Khi Lệ Nam Thành thấy “Tiểu Bạch” mà con trai nói thực chất là một chú chó, anh xoa đầu Lệ Tiểu Thiên "Chờ khi nào con khỏe hơn, bố sẽ mua cho con một bạn Tiểu Bạch. Nhưng bây giờ thì chưa được. Nếu con muốn có Tiểu Bạch, con phải hợp tác với bác sĩ điều trị để mau chóng khỏe lại."
Lệ Tiểu Thiên có thể trạng quá yếụ
"Giờ không mua được sao?" Đôi mắt Lệ Tiểu Thiên cụp xuống, trông cậu bé rất thất vọng.
"Bây giờ chưa được, nhưng bố hứa với con, chỉ cần con khỏe lại, bố sẽ mua ngay cho con."
Chuyện này trước đây đã được bàn luận rồi.
Cậu nhóc rất muốn có một chú chó và đã nài nỉ anh rất lâu, khi anh mềm lòng, anh đã mua cho cậu một chú.
|
/599
|

