Cố Tiểu Niệm nói xong, liền kéo Lệ Tiểu Thiên ra phía sau mình, như một con thú bảo vệ con non, ánh mắt cảnh giác nhìn anh "Anh muốn Tiểu Thiên về nhà, thì có thể nói chuyện nhẹ nhàng hơn được không? Việc gì phải làm mặt lạnh, hùng hổ như vậy? Nhìn anh như vậy tôi cũng thấy sợ, huống chi là con, bị anh dọa sợ, tất nhiên nó không dám theo anh rồi."
Trán Lệ Nam Thành nổi đầy gân xanh, từng đường gân giật lên.
Trong đôi mắt đen láy của anh lấp lóe cơn giận dữ, anh cười lạnh "Cô sợ sao? Tôi thấy gan cô còn to hơn ai hết."
Người phụ nữ này quả là không biết sợ trời đất.
Cô còn dám nói là bị anh dọa sợ.
Nếu cô thực sự sợ, còn dám cãi lời anh ở đây sao?
Cố Tiểu Niệm đưa tay chạm vào mũi để che giấu sự căng thẳng, nói nhỏ "Thế chẳng phải là bị anh ép sao? Tôi đã nói chuyện tử tế với anh, nhưng anh lại không nghe, tôi còn có cách nào khác."
Vệ sĩ đứng yên tại chỗ, nhìn nhau rồi lại quay về phía Lệ Nam Thành.
Thiếu gia, vậy giờ bắt hay không bắt đây?
"Tiểu Thiên chỉ muốn ở lại đây một ngày, có gì không được?"
Cố Tiểu Niệm càng tỏ ra mạnh mẽ, ngẩng đầu nhìn anh "Nhà tôi có nhỏ hơn, điều kiện cũng không bằng biệt thự của anh, nhưng cũng không đến mức không ở được chứ? Anh từng nói Tiểu Thiên luôn ở trong biệt thự Lệ gia, rất ít tiếp xúc với bên ngoài. Giờ nó chỉ muốn ở lại chỗ tôi một đêm, chẳng lẽ không thể thương lượng chút sao?"
"Chúng ta đều có mặt ở đây, sẽ trông chừng con, có thể xảy ra chuyện gì được?"
Cố Tiểu Niệm thật sự thấy Lệ Tiểu Thiên rất đáng thương.
Giống như một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng.
Mặc dù biệt thự Lệ gia không thiếu thứ gì, nhưng ở lì một chỗ quá lâu, ai mà không cảm thấy bức bối?
Nhất là Lệ Tiểu Thiên, ở độ tuổi, đang ham chơi, ham vui, vậy mà cậu bé lại không có lấy một người bạn.
Cả ngày chỉ đối diện với một đám người hầu trong nhà họ Lệ.
Vì thân phận của cậu, người hầu cũng rất cung kính với cậu, dù có người ở bên cạnh cậu nhưng làm sao có thể giống như bạn bè thật sự được.
Cô biết sức khỏe của Lệ Tiểu Thiên không tốt, nhưng bây giờ cũng không phải lúc đưa cậu ra ngoài dạo chơi, chỉ là ở lại nhà cô một đêm, yêu cầu như vậy không quá đáng chứ?
hết chương
Cô càng nói càng phẫn nộ, chỉ trích anh “Anh vì ngăn chặn một số chuyện hiếm khi xảy ra mà giam lỏng con mình nhiều năm trời, anh đã bao giờ nghĩ đến cảm xúc của nó chưa?”
Mấy vệ sĩ đã kinh ngạc đến mức không biết phải nói gì nữa, ai nấy đều há hốc miệng, không thể khép lại.
Lần đầu tiên, họ thấy thiếu gia bị người ta mắng thẳng mặt như vậy.
Quả nhiên, phu nhân của họ thật sự khác biệt, không trách gì mà một người như thiếu gia, vốn nổi tiếng là người "kỵ nữ sắc", lại đặc biệt phá lệ vì cô.
Ngay cả tiểu thư An Ni khi đứng trước mặt thiếu gia cũng rất dịu dàng, nhu mì, chưa bao giờ thấy cô cãi lại thiếu gia một lời.
Tất cả mọi người đều chờ đợi Lệ Nam Thành phát cáụ
Ngay cả Cố Tiểu Niệm cũng đang chờ.
Sau khi hét xong, trút hết cơn giận trong lòng, cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Đứng trên lập trường của cô, thật ra cô không có tư cách chỉ trích anh như thế.
Dù sao, cô cũng không phải là mẹ ruột của Lệ Tiểu Thiên.
|
/599
|

