Khuôn mặt Lệ Nam Thành tối sầm, trông cực kỳ khó coi.
Bị Cố Tiểu Niệm giữ lại, anh quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô "Bỏ tay ra."
Ánh mắt băng lãnh của anh quét qua, khiến tay cô run rẩy, không kiềm được mà buông ra.
Người đàn ông này... như thể được điêu khắc từ băng, trong đôi mắt chẳng có chút hơi ấm nào.
Cô nghi ngờ không biết máu trong người anh có lạnh hay không.
"Cố Tiểu Niệm, tốt nhất là bây giờ cô không nên nói gì cả." Anh lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc.
Nói xong, không thèm nhìn cô nữa, anh quay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lệ Tiểu Thiên đang ngồi trong phòng ăn "Tiểu Thiên, theo bố về nhà."
Anh không dám tin rằng cậu bé mặc chiếc váy màu hồng ngồi trong phòng ăn kia lại là con trai mình
Người phụ nữ này dám biến con trai anh thành bộ dạng này.
Lệ Tiểu Thiên, cậu nhóc kén chọn vô cùng, lại ngoan ngoãn mặc nó.
Khi thấy anh, trên mặt Lệ Tiểu Thiên hiện lên một chút sợ hãi, nhưng vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Cậu cắn môi, một tay siết chặt vào cạnh bàn, cúi đầu, không dám nhìn Lệ Nam Thành "Bố, con không muốn về nhà bây giờ, con... con muốn ở lại đây."
Phòng của mẹ tuy nhỏ, còn chẳng lớn bằng phòng tắm của cậu, nhưng ở đây, cậu cảm thấy ấm áp.
Trong không khí tràn ngập hương thơm dễ chịu từ mẹ.
Cậu rất thích nơi này, muốn ở lại thêm vài ngày.
"Lệ Tiểu Thiên."
Giọng Lệ Nam Thành trở nên nghiêm khắc hơn "Bố nói lại lần nữa, theo bố về nhà."
Lệ Tiểu Thiên lưu luyến nhìn Cố Tiểu Niệm, rồi đột nhiên đứng dậy, chạy đến bên cô, nắm chặt tay cô "Bố, con muốn ở lại với mẹ một đêm thôi, có được không? Ngày mai con sẽ về..."
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt đầy kiên quyết "Nếu bố không đồng ý, thì con sẽ không về."
Sắc mặt Lệ Nam Thành tái đi vì giận dữ "Lệ Tiểu Thiên, con đang uy hiếp bố sao?"
Người phụ nữ này đã làm gì khiến con trai anh trở nên như vậy?
hết chương
Vì cô mà Tiểu Thiên dám uy hiếp anh.
Cố Tiểu Niệm thật sự ngỡ ngàng.
Trước đó, cô không phải đã dặn Lệ Tiểu Thiên rằng khi gặp bố thì phải giả vờ tội nghiệp sao?
Cậu bé cũng ngoan ngoãn đồng ý.
Thế mà bây giờ... chẳng những không tỏ ra đáng thương, cậu còn đổ thêm dầu vào cơn giận của Lệ Nam Thành.
Nhìn gương mặt u ám của anh, sắp có một cơn bão giông tới, Cố Tiểu Niệm nhẹ nhàng kéo tay Lệ Tiểu Thiên, lo lắng ra hiệu cho cậụ
Lệ Tiểu Thiên à, bố con sắp nổi giận rồi, con mau làm nũng, nói vài câu ngon ngọt để dỗ dành bố đi, xoa dịu cơn giận của ông ấy.
Nếu không, con sẽ bị đánh đấy
Đến lúc đó, mẹ cũng không bảo vệ được con đâu, bố con là một đại ma vương, mẹ cũng sợ đấy
"Lệ Tiểu Thiên, bố hỏi lần cuối cùng con có về nhà với bố không?"
"Con không muốn về nhà bây giờ " Lệ Tiểu Thiên nắm chặt tay Cố Tiểu Niệm.
Lệ Nam Thành cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Cố Tiểu Niệm "Rất tốt, Cố Tiểu Niệm, cô dám xúi giục con trai tôi chống đối lại tôi."
Lệ Tiểu Thiên chưa bao giờ dám công khai phản kháng ý muốn của anh.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu bé có gan đối đầu với anh.
Không cần nói cũng biết, nếu không bị ai đó xúi giục, cậu bé sẽ không làm chuyện này.
Cố Tiểu Niệm...
Người phụ nữ chết tiệt này, có phải cô ta chán sống rồi không?
|
/599
|

