Khuôn mặt trắng trẻo, mịn màng như bánh bao, khiến người ta nhìn thấy là muốn véo một cái.
Điểm duy nhất là cậu bé trông hơi gầy, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Nghĩ đến việc Lệ Nam Thành nói rằng cậu bé bị bệnh, mỗi ngày đều phải uống thuốc và tiêm, Cố Tiểu Niệm không khỏi cảm thấy đau lòng.
Cô ngồi xuống, đưa tay xoa đầu Lệ Tiểu Thiên, nhẹ nhàng nói “Tiểu Thiên, xin lỗi, mẹ nên về nhà sớm hơn, con có trách mẹ không?”
Lệ Tiểu Thiên lắc đầu, đôi mắt sáng rực luôn nhìn cô, khi xúc động, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên “Mẹ thật sự là mẹ của con sao?”
Ơ…
Cố Tiểu Niệm theo phản xạ nhìn về phía Lệ Nam Thành.
Bảo cô lừa dối một đứa trẻ đáng yêu như vậy, cô thực sự không nỡ
May mắn thay, Lệ Nam Thành hiểu ánh mắt của cô, anh bước tới, đưa cánh tay dài ra, ôm Cố Tiểu Niệm vào lòng.
“Cô ấy tất nhiên là mẹ của con, sau này cô ấy sẽ sống cùng chúng ta.”
Lệ Tiểu Thiên luôn nhìn Cố Tiểu Niệm, mắt không muốn chớp.
“Đừng quên những gì con đã hứa với ba tối qua, nếu con không làm được, mẹ sẽ rời đi.”
“Không ”
Lệ Tiểu Thiên chạy tới ôm chặt lấy Cố Tiểu Niệm.
Cánh tay nhỏ chỉ đủ ôm một nửa, nhưng cậu bé ôm chặt, không chịu buông tay.
“Mẹ đừng đi.” Cậu bé lo lắng và sợ hãi nhìn Cố Tiểu Niệm, ánh mắt nhỏ bé đầy vẻ đáng thương, “Tiểu Thiên sẽ ngoan ngoãn, ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn tiêm, ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn ngủ, mẹ đừng đi nữa, Tiểu Thiên không muốn mẹ đi.”
Trái tim của Cố Tiểu Niệm ngay lập tức mềm nhũn.
Cô không nghĩ ngợi gì mà nói “Mẹ sẽ không đi, mẹ sau này sẽ không đi nữa, sẽ luôn ở bên Tiểu Thiên.”
Khi nói những lời này, cô không nghĩ nhiềụ
Hoàn toàn là một phản ứng theo bản năng.
Lệ Nam Thành quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt hơi động.
“Tiểu Thiên, mẹ con vừa về nhà, bây giờ rất mệt, con ngoan ngoãn đi ngủ trưa, ngủ dậy rồi hãy tìm đến mẹ.” Lệ Nam Thành kéo con trai ra khỏi người Cố Tiểu Niệm, để quản gia dẫn đi ngủ.
Lệ Tiểu Thiên không chịu đi.
Cậu bé nhìn Cố Tiểu Niệm với ánh mắt đầy mong đợi “Ba ơi, con muốn ở cùng mẹ.”
Nhận ra sự bất an trong lòng cậu bé, Cố Tiểu Niệm tiến lên, xoa đầu cậu bé và an ủi “Mẹ đã hứa với con sẽ không đi, thì chắc chắn sẽ không đi, khi Tiểu Thiên tỉnh dậy, mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”
Quả nhiên như cô đoán, Lệ Tiểu Thiên sợ cô sẽ rời đi nên không chịu đi ngủ.
Nhận được lời hứa của cô, cậu bé ngoan ngoãn theo quản gia rời đi.
...
Sau khi trở về phòng, Lệ Nam Thành tháo cà vạt và cởi cúc áo sơ mi ra.
Cố Tiểu Niệm vừa thấy anh đang cởi quần áo, mặt đỏ bừng, vội quay người lại, xấu hổ nói "Này, lần sau trước khi cởi quần áo có thể báo trước cho tôi một tiếng được không?"
Dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, anh có phải nên tránh đi một chút không?
Họ đâu phải là vợ chồng thật sự đâu chứ
Anh cởi áo ra, để lộ phần thân trên cường tráng, cơ bắp trên khuôn ngực đầy đặn, đầy gợi cảm và hấp dẫn.
"Cô đã từng nhìn thấy tôi không mặc quần áo rồi, sao lại còn ngượng ngùng như vậy?"
"Ai đã nhìn thấy chứ?"
“Tối hôm đó cô không thấy sao?” Nhìn thấy tai cô đỏ bừng, anh cong khoé môi, xoay người đi vào phòng thay đồ, lấy quần áo ở nhà mặc vào.
Cố Tiểu Niệm vừa xấu hổ vừa tức giận.
|
/599
|

