Vừa định mở cửa, cô ngẩng đầu lên và ngay lập tức nhìn thấy một cậu bé đang ngồi trước cửa nhà mình.
Cố Tiểu Niệm sửng sốt.
Cô đưa tay dụi mắt, nhìn kỹ lại, cậu bé vẫn ngồi trước cửa nhà cô.
Không phải là ảo giác
Nhưng sao lại có một đứa trẻ ngồi trước cửa nhà cô?
Cậu bé cúi đầu, không thấy rõ mặt, toàn thân bị ướt sũng bởi mưa, tóc và quần áo đều ướt nhẹp.
Làn da cậu trắng bệch, mái tóc đen mượt bị mưa làm ướt sũng, sáng bóng như lụa.
Cố Tiểu Niệm ngây ra vài giây, rồi bước đến, ngồi xổm xuống nhìn cậu bé "Bảo bối?"
Nghe thấy giọng cô, cậu bé ngẩng đầu lên ngay lập tức.
Đôi mắt đen nhánh như viên ngọc nhìn cô, ánh mắt ướt át, long lanh như có những ngôi sao bên trong.
Cố Tiểu Niệm mở to mắt trong sự kinh ngạc "Tiểu Thiên? "
Cô không thể tin vào mắt mình.
Làm sao Lệ Tiểu Thiên lại có thể ngồi trước cửa nhà cô
Cố Tiểu Niệm dụi mắt liên tục, nghĩ rằng mình đang bị hoa mắt.
Làm sao Lệ Tiểu Thiên có thể xuất hiện ở đây, khi không có Lệ Nam Thành đi cùng, cậu bé tuyệt đối không thể rời khỏi nhà họ Lệ.
Nhưng khi cô mở to mắt và nhìn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lệ Tiểu Thiên vẫn hiện rõ mồn một trước mắt cô.
Lệ Tiểu Thiên nhìn cô một cái, không nói lời nào, chỉ từ từ đứng dậy.
Lúc cậu đứng lên, Cố Tiểu Niệm mới phát hiện ra toàn thân cậu bé đều bị mưa làm ướt đẫm.
Chiếc áo phông trắng với hình hoạt hình của cậu, một nửa còn khô, một nửa đã ướt sũng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị ướt, mái tóc đen mềm mại còn vương nước mưa, đôi mắt ướt đẫm nhìn cô, cậu hít mũi, đôi môi mím lại, rồi ngay lập tức lao vào ôm chặt lấy chân cô.
"Mẹ ơi." Cậu bé ôm lấy chân Cố Tiểu Niệm, giọng nghẹn ngào "Mẹ ơi, mẹ không cần Tiểu Thiên nữa phải không?"
"Mẹ đã nói sẽ không rời xa Tiểu Thiên nữa, hu hu, mẹ lừa con."
Nhìn thấy Lệ Tiểu Thiên, Cố Tiểu Niệm hoàn toàn sững sờ.
Cô lập tức nhìn quanh một lượt, rồi xác nhận rằng ngoài Lệ Tiểu Thiên, không còn ai khác.
Nghĩa là... Lệ Tiểu Thiên thực sự đã tự mình chạy đến đây.
Lệ Nam Thành không bao giờ để cậu bé ở bất cứ đâu một mình.
"Tiểu Thiên, sao con lại ở đây? Có ai đưa con đến không?"
Cố Tiểu Niệm ngồi xuống, bế cậu bé nhỏ nhắn ướt đẫm vào lòng, lau nước mưa trên mặt cậụ
Lệ Tiểu Thiên mắt ngấn nước, đôi mắt đỏ hoe như thỏ, lắc đầu "Con tự mình trốn ra ngoài, bố không biết, bố không cho con ra ngoài."
Thằng bé tự trốn ra ngoài sao?
Cố Tiểu Niệm kinh ngạc lần nữa "Con tự mình trốn ra ngoài sao?"
"Vâng." Nước mắt còn đọng trên khóe mắt cậu lăn xuống, cậu khóc thút thít nói "Mẹ ơi, Tiểu Thiên có phải làm mẹ giận không? Con xin lỗi mẹ có được không? Mẹ đừng rời xa Tiểu Thiên nữa có được không?"
Những giọt nước mắt như chuỗi ngọc đứt đoạn, cứ thế lăn dài trên gương mặt trắng trẻo mềm mại của cậụ
Từng giọt... từng giọt...
Khuôn mặt xinh xắn vừa được lau khô lại bị ướt đẫm nước mắt, đầy những vệt nước.
Cố Tiểu Niệm đau lòng đến mức không chịu nổi.
Cô lập tức bế cậu lên, tay còn lại mở cửa "Ai nói con làm mẹ giận, ai nói mẹ không cần con nữa? Bảo bối, mẹ còn yêu con không hết, sao lại không thích con được."
"Sao con có thể tự mình trốn ra ngoài như thế, con có biết làm vậy nguy hiểm thế nào không? Con định làm mẹ sợ chết khiếp sao?"
|
/599
|

