Lệ Thiếu, Cưng Vợ Đến Nghiện

Chương 165

/599



Nếu không phải cô chắc chắn rằng Lệ Nam Thành không thể nào thích cô, cô đã nghĩ rằng anh đang ghen.

Dù gì thì biểu hiện của anh chẳng khác gì người đang ghen.

“Nam nữ ở trong một phòng, cô nghĩ tôi sẽ tin hai người không có chuyện gì sao?” Anh rõ ràng không tin, cười lạnh chế giễụ

Cố Tiểu Niệm sững sờ  “Ở chung phòng? Tôi đi chợ về thì thấy anh ta đứng trước cửa nhà tôi, tôi còn không cho anh ta vào nhà. Tôi không biết anh ta đứng đó chờ, nếu biết trước, tôi nhất định tránh xa anh ta.”

“Hiện giờ anh ta đang hẹn hò với Cố Ân Ân, sắp đính hôn rồi, tôi không đê tiện đến mức đi nối lại tình cũ trong hoàn cảnh đó. Lệ Nam Thành, tôi không thấp hèn như anh nghĩ. Tôi biết chúng ta chưa ly hôn, đã hứa với anh thì tôi sẽ giữ lời. Trước khi hôn nhân của chúng ta kết thúc, tôi sẽ không làm gì tổn hại đến danh dự của anh.”

“Cô thực sự không ở chung phòng với anh ta?” Lệ Nam Thành nheo mắt, trong ánh mắt đầy sự dò xét.

Anh vẫn không tin cô.

Cố Tiểu Niệm tức giận, nghiến răng nói  “Anh tin hay không thì tùy, nếu anh khăng khăng nghĩ rằng tôi đã cắm sừng anh, tôi cũng không biết làm sao.”

Lệ Nam Thành nheo mắt nhìn cô một lúc lâu, không rõ là tin hay không, nhưng sắc mặt có phần dịu lại.

“Mẹ...” Giọng nói yếu ớt, non nớt đột nhiên vang lên, mang theo một chút vui sướng và không chắc chắn.

“Tiểu Thiên? ” Cố Tiểu Niệm ngạc nhiên, lập tức quay người lại.

Nhìn thấy Lệ Tiểu Thiên mở mắt, đôi mắt đen nhánh đầy vẻ ngờ vực, không chắc chắn nhìn cô, trên mặt Cố Tiểu Niệm lập tức hiện lên niềm vui, cô bước đến đầu giường, ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cậu bé.

Bàn tay của Lệ Tiểu Thiên đang bệnh rất lạnh.

Cố Tiểu Niệm dùng tay kia đặt lên trán cậu, kiểm tra nhiệt độ, cảm nhận được cơ thể cậu đã hạ sốt, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“May quá, con đã hạ sốt rồi, con cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không, con có đói không?”

Lệ Tiểu Thiên mở to mắt, không nói một lời nào, đờ đẫn nhìn cô.

Ánh mắt cậu bé dán chặt lên người Cố Tiểu Niệm, không chịu rời đi, thậm chí không chớp mắt.

“Tiểu Thiên?” Cậu không nói gì, khiến Cố Tiểu Niệm bắt đầu lo lắng, “Con không thoải mái ở đâu phải không? Nói với mẹ, chúng ta sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra con ngay, được không?”

Lệ Tiểu Thiên ngây ngốc nhìn cô một lúc lâu, rồi chậm rãi nói  “Mẹ ơi, con đang mơ sao?”

Cố Tiểu Niệm sững người.

Giọng nói non nớt, khàn khàn tiếp tục  “Bố nói rằng mẹ sẽ không bao giờ trở lại, con buồn lắm, rất buồn. Mẹ đã nói rằng mẹ sẽ luôn ở bên con, mẹ lừa con, có phải mẹ không còn thương con nữa, không cần con nữa phải không?”

Vừa nói, mắt cậu bé đã đỏ lên, giọt nước mắt to tròn lăn tròn trong hốc mắt, môi mím chặt, tủi thân đến mức sắp khóc.

Nhìn thấy những giọt nước mắt của con, trái tim Cố Tiểu Niệm gần như tan vỡ.

“Không, mẹ không bỏ rơi con.” Mũi cô cay xè, cô ngồi xuống mép giường, ôm chặt Lệ Tiểu Thiên vào lòng, xoa nhẹ đầu cậu bé  “Con đáng yêu thế này, sao mẹ có thể không thương con được.”

Lệ Tiểu Thiên dụi đầu vào lòng cô, giọng nói buồn bã  “Vậy mẹ đừng đi nữa, được không...”

Cậu bé hít mũi, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Cố Tiểu Niệm, mũi đỏ ửng  “Con không muốn mẹ đi.”




/599

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status