Thân hình cao ráo, thanh mảnh của anh dường như gầy hơn một chút, nhưng vẫn toát lên vẻ phong độ, thanh tú phi thường.
“Tiểu Niệm, cuối cùng em cũng về rồi.” Nhìn thấy cô, đôi mắt ấm áp của Ôn Tử Ngôn lóe lên tia vui mừng, anh đứng thẳng dậy và tiến về phía cô.
Khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Tử Ngôn, sắc mặt Cố Tiểu Niệm lập tức trầm xuống.
Cô không dành cho anh một chút thiện cảm nào, lạnh lùng nhìn anh và cau mày hỏi “Làm sao anh biết tôi ở đây?”
Cố Ân Ân coi cô như kẻ thù, không thể nào nói địa chỉ của cô cho Ôn Tử Ngôn được.
Thấy biểu hiện đề phòng của cô, Ôn Tử Ngôn không khỏi nhíu mày “Muốn biết em sống ở đâu đâu có khó, Tiểu Niệm, thời gian qua em đã đi đâu, sao anh đến đây nhiều lần mà không thấy em về?”
Anh không phải lần đầu tiên đứng đợi ở đây.
Anh đã ở đây cả một tuần rồi.
Tìm cô ở công ty thì được thông báo rằng cô đã rời khỏi Tinh Huy, tìm đến nơi ở của cô thì cô lại chưa từng quay về.
Nghĩ đến lần cuối gặp cô, cô đi cùng Lệ Nam Thành, ánh mắt Ôn Tử Ngôn thoáng qua một tia u ám, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn “Em không còn ở đây nữa sao? Hay đã dọn đến nhà Lệ Nam Thành rồi?”
Khi nhắc đến tên Lệ Nam Thành, ánh mắt anh càng thêm lạnh lẽo.
“Ôn Tử Ngôn, anh không có tư cách xen vào chuyện của tôi. Làm ơn tránh ra, đừng đứng trước cửa nhà tôi.” Cố Tiểu Niệm vòng qua anh, lấy chìa khóa ra để mở cửa.
“Em đang ngầm thừa nhận rồi à? Tiểu Niệm, em thực sự đang sống cùng Lệ Nam Thành sao? Sao em có thể tự hạ thấp mình như vậy?” Phía sau, giọng nói lạnh lùng chất chứa giận dữ của Ôn Tử Ngôn vang lên.
Động tác mở cửa của Cố Tiểu Niệm khựng lại.
Ngón tay đang nắm lấy túi đồ siết chặt hơn, cô từ từ quay đầu lại.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên, nở một nụ cười giễu cợt “Tôi tự hạ thấp mình? Ôn Tử Ngôn, anh nghĩ anh có tư cách nói những lời đó sao?”
Anh sắp đính hôn với Cố Ân Ân, thế mà vẫn liên tục tìm đến cô, anh rốt cuộc muốn gì đây
“Chuyện của tôi, không đến lượt anh nhúng tay vào. Tôi có hạ thấp mình hay không, cũng không liên quan gì đến anh. Làm ơn nhớ rõ thân phận của anh, đừng tiếp tục dây dưa với tôi nữa. Nếu không, tôi sẽ lập tức gọi cho Cố Ân Ân, để cô ta biết chồng sắp cưới của mình đang làm gì trước ngày đính hôn.”
Sắc mặt Ôn Tử Ngôn trở nên khó coi “Tiểu Niệm, nếu em thiếu tiền, em có thể nói với anh, anh sẽ tìm cách giúp em, Lệ Nam Thành không phải là người mà em có thể dây dưa, ở bên anh ta, em sẽ không có kết cục tốt đâụ”
“Người như anh ta sẽ chẳng bao giờ thật lòng với em, đối với anh ta, em chỉ là một món đồ chơi.”
Nghe đến hai từ “đồ chơi”, sắc mặt Cố Tiểu Niệm hoàn toàn thay đổi.
Ký ức về đêm đó với Lệ Nam Thành đột nhiên ùa về, khiến gương mặt cô trắng bệch thêm vài phần, lồng ngực như có cơn đau nhẹ lan tỏa.
Ôn Tử Ngôn nhìn biểu cảm của cô, nghĩ rằng cô đã nghe lọt tai lời anh nói, nên sắc mặt dịu lại, giọng nói cũng mềm mỏng hơn “Anh biết với điều kiện của anh ta, rất dễ khiến phụ nữ bị cuốn hút, em luôn là người đơn giản, khó tránh khỏi bị anh ta lừa dối, chuyện này không phải lỗi của em.”
|
/599
|

