Gương mặt Lệ Nam Thành lạnh lùng, cúi nhìn Lệ Tiểu Thiên đang bất tỉnh, nổi trận lôi đình “Lũ vô dụng các ngươi, đến việc chăm sóc một đứa trẻ cũng không làm được, thuê còn có tác dụng gì?”
Người hầu sợ đến nỗi hồn lìa khỏi xác, run rẩy đáp “Thiếu gia, tiểu thiếu gia không chịu uống thuốc, cứ liên tục đòi gặp phu nhân, chúng tôi… chúng tôi cũng không biết phải làm thế nào…”
Nhóm người hầu cảm thấy vô cùng oan ức.
Tiểu thiếu gia trở nên như vậy chẳng phải là do thiếu gia sao?
Rõ ràng biết tiểu thiếu gia rất quý phu nhân, thế mà lại để cô ấy rời khỏi nhà họ Lệ, tiểu thiếu gia không gặp được mẹ, nên mới giận dỗi, không chịu ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng.
Nhưng chuyện này, ai dám nói ra?
Nói ra chẳng khác gì tự tìm đường chết
…
Lệ Nam Thành bế Lệ Tiểu Thiên xuống cầu thang, bác sĩ vội vã chạy đến. Chưa kịp thở, ông đã lập tức lấy dụng cụ ra kiểm tra cho tiểu thiếu gia.
Sắc mặt Lệ Nam Thành đầy căng thẳng, đôi môi mím chặt. Anh không ngờ người phụ nữ kia lại có ảnh hưởng lớn đến Tiểu Thiên như vậy.
Vì cô, Tiểu Thiên sẵn sàng nhịn ăn nhịn uống, tuyệt thực để phản đối.
Anh không muốn nuông chiều những thói xấu của con trẻ, nên khi Tiểu Thiên giận dỗi và tuyệt thực, anh đã không nhượng bộ, để mặc cho cậu bướng bỉnh.
Một số thói xấu không thể chiều theo
Nhất là những thói như khóc lóc, làm loạn và cố ý gây sự, càng phải kiên quyết không khoan nhượng.
Anh nghĩ rằng Tiểu Thiên sẽ không kiên trì được mấy ngày, đợi khi đói thì tự nhiên sẽ ngoan ngoãn ăn uống trở lại.
Nhưng không ngờ…
Vừa về đến nhà, quản gia Lâm đã nói với anh rằng, trong những ngày anh vắng mặt, Tiểu Thiên hầu như chẳng ăn uống gì.
Tiểu Thiên vốn có sức khỏe kém, sức đề kháng yếu hơn trẻ bình thường. Sau mấy ngày đêm không ăn không ngủ, cuối cùng cậu bé đã đổ bệnh.
Lệ Nam Thành chợt nhận ra, tính cách của Lệ Tiểu Thiên còn bướng bỉnh hơn anh tưởng rất nhiềụ
Một đứa trẻ mới bốn tuổi lại có thể nhịn đói lâu đến vậy.
Cậu nói tuyệt thực không phải để dọa dẫm, mà thật sự có thể tự khiến mình chết đói.
Anh vừa giận vừa xót xa.
Bác sĩ kiểm tra xong, thở phào nhẹ nhõm rồi quay lại nói với Lệ Nam Thành “Thiếu gia, tiểu thiếu gia không có gì nghiêm trọng, chỉ là cảm cúm, sốt cao và kiệt sức nên mới ngất đi, tôi sẽ kê thuốc bổ và truyền dinh dưỡng cho cậu ấy.”
Gương mặt căng thẳng của Lệ Nam Thành dần dịu lại.
May mà Tiểu Thiên không sao.
Bác sĩ nghiêm túc dặn dò thêm “Tiểu thiếu gia không thể chịu thêm cú sốc nào nữa, lần này may là không có vấn đề gì, nhưng nếu cậu ấy ngất thêm lần nữa, tình trạng bệnh sẽ nghiêm trọng hơn và ảnh hưởng xấu đến quá trình điều trị sau này.”
Ánh mắt Lệ Nam Thành thoáng động, nhìn Lệ Tiểu Thiên với khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền, ánh mắt anh đầy sự tự trách.
Anh suýt nữa đã quên rằng, sức khỏe của Tiểu Thiên vốn rất yếụ
Lần này may mà không sao, nhưng nếu bệnh của cậu bé nặng thêm, anh sẽ là kẻ gây ra tất cả.
Lúc đó, không chỉ anh sẽ hối hận, mà ngay cả ông cụ cũng sẽ mắng anh thậm tệ.
…
Sau khi bác sĩ rời đi.
Lệ Nam Thành ngồi bên cạnh giường, tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhợt nhạt của Lệ Tiểu Thiên. Ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, không còn sự lạnh lùng, xa cách như thường ngày.
|
/599
|

