Lệ Thiếu, Cưng Vợ Đến Nghiện

Chương 152

/599



“Làm sao có thể là trùng hợp được.” Trần Linh phủ nhận lời cô, “Chỉ có Lệ Nam Thành mới có khả năng làm được điều đó. Hơn nữa, ông chủ Lâm và Hứa Dao Dao đều từng đắc tội với em. Nếu không phải vì em, thì còn vì ai?”

“Tiểu Niệm, nếu Lệ thiếu thực sự có tình ý với em, em đừng bỏ lỡ cơ hội tốt này. Tìm cho mình một chỗ dựa mạnh mẽ, sau này sẽ không phải vất vả nữa. Chị có thể bảo vệ em một lúc, nhưng không thể bảo vệ em mãi được.”

Trần Linh nói xong bằng cả tấm lòng, rồi cúp điện thoại.

Cố Tiểu Niệm đứng bên cửa sổ một lúc, nhìn vào màn hình điện thoại đã tối đen, cười khổ một tiếng.

Những lý lẽ đó cô đều hiểu, những kẻ như ông chủ Lâm, sau này cô sẽ còn gặp nhiều, không thể lúc nào cũng trốn tránh.

Chỉ là...

Nếu Trần Linh biết rõ mọi chuyện giữa cô và Lệ Nam Thành, chắc chắn chị ấy sẽ không khuyên cô như vậy.

Nghĩ đến Lệ Nam Thành, cô nhíu mày.

Chỉ còn lại một ngày nữa trước thời hạn anh ta đặt ra.

Cô hiểu rất rõ rằng mình không thể nào có đủ mười triệụ Có lẽ Lệ Nam Thành biết điều đó, nên mới đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy để sỉ nhục cô.

Cô nhìn vô định ra ngoài cửa sổ.

Hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện, dường như cô đã trải qua một giấc mơ.

Giờ đây, đã đến lúc cô tỉnh mộng.

Anh và cô vốn thuộc về hai thế giới khác nhaụ Dù cô có cẩn thận đến đâu, vẫn không thể kiểm soát được mọi chuyện, khiến tình hình ngày càng trở nên tồi tệ.

Điều duy nhất cô có thể làm là chạy trốn.

Chỉ có điều, trong khoảng thời gian ngắn ngủi sống chung, điều khiến cô không nỡ nhất chính là Lệ Tiểu Thiên.

Trong tai cô vang lên giọng nói non nớt của Tiểu Thiên khi cậu bé gọi cô là "Mẹ", khiến mắt cô cay xè, không kìm được mà đỏ hoe.

“Tiểu Thiên, mẹ xin lỗi.” Cô lẩm bẩm với không khí, trong mắt tràn đầy sự áy náy, “Mẹ đã hứa sẽ luôn ở bên con, nhưng lại không giữ được lời.”

Cô thật sự là một kẻ dối trá.

Mọi thứ cô làm đều chỉ vì năm triệu đó, cô hoàn toàn không xứng đáng với tình yêu và lòng tin của Lệ Tiểu Thiên.

...

Nhà họ Lệ.

Từ khi biết Cố Tiểu Niệm chuyển đi, Lệ Tiểu Thiên gần như phát điên.

“Choangnannan”

Tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên từ một căn phòng trên tầng ba.

Trong phòng của Lệ Tiểu Thiên.

Người hầu khuôn mặt ủ rũ  “Tiểu thiếu gia, tôi xin cậu, hãy uống thuốc đi, cậu đã sốt đến 39 độ rồi.”

Trong căn phòng rộng lớn, có rất nhiều người hầu đang đứng.

Chiếc cốc nước bị ném xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Người hầu lập tức tiến đến dọn dẹp mảnh vỡ và thay tấm thảm bị ướt.

Trên giường, Lệ Tiểu Thiên với đôi môi trắng bệch, gò má lại đỏ ửng khác thường, tóc tai rối bù, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn không có chút biểu cảm nào, ôm chặt một con búp bê ngồi ở đầu giường.

Gương mặt tròn trịa đáng yêu của cậu bé đã gầy đi nhiều, cằm vốn mũm mĩm nay đã nhọn hoắt, càng làm đôi mắt to tròn của cậu thêm nổi bật.

Nhưng trong đôi mắt đen láy đó lại không có chút ánh sáng nào, chẳng có chút sinh khí.

Cậu bé ngồi bất động, cúi đầu, hàng mi dày rợp bóng che khuất đôi mắt, giống như một búp bê sứ.

Người hầu gần như bật khóc  “Tiểu thiếu gia, thiếu gia mà về thấy cậu thế này, chúng tôi sẽ rất khó nói với thiếu gia, xin cậu thương tình mà giúp chúng tôi đi…”




/599

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status