"Lệ Tiểu Thiên, con lại gây chuyện gì nữa đây "
Giọng nói lạnh lùng, uy nghiêm từ ngoài phòng khách vọng vào.
Nghe thấy giọng nói này, tất cả người giúp việc đều thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá, thiếu gia đã về Chỉ có thiếu gia mới trị được tiểu thiếu gia này thôi.
Trên ghế sofa phía trước, cậu bé với gương mặt tinh xảo ngồi lặng im, không biểu cảm, đôi mắt toát lên sự trưởng thành sớm và lạnh lùng, khác hẳn với những đứa trẻ đồng trang lứa.
Lệ Nam Thành tức giận nói "Những thứ tốt không học, mà lại học cái thói gây chuyện, khóc lóc, náo loạn, làm mình làm mẩy là từ đâu ra thế hả?"
Cơ thể cuộn tròn của Lệ Tiểu Thiên khẽ nhúc nhích.
"Nói chuyện " Lệ Nam Thành kéo cậu bé từ ghế sofa lên, "Lệ Tiểu Thiên, bố đang hỏi con, con rốt cuộc muốn gì đây "
Lệ Tiểu Thiên ngẩng đầu lên.
Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt sáng như sao, khuôn mặt nhỏ nhắn y hệt phiên bản thu nhỏ của Lệ Nam Thành.
Mắt cậu bé đỏ hoe, môi mím chặt, gương mặt tái nhợt, ánh mắt bướng bỉnh nhìn anh.
Trên mặt cậu bé còn vương đầy dấu vết nước mắt chưa khô.
Lệ Nam Thành ngẩn ra, cơn giận lập tức tan biến.
Anh dịu giọng, đưa tay bế Lệ Tiểu Thiên lên "Thiên Thiên, vừa rồi bố không đúng, bố không nên nổi giận với con."
Lệ Tiểu Thiên thút thít trong lòng anh "Bố ơi, con nhớ mẹ, sao mẹ mãi chưa về, có phải mẹ không cần con nữa không?"
"Ai nói thế?" Ánh mắt của Lệ Nam Thành lạnh lùng quét qua đám người giúp việc.
Người giúp việc run lên sợ hãi, đồng loạt lắc đầụ
Không phải lỗi của họ mà
Lệ Tiểu Thiên rúc đầu vào ngực anh, giọng nói nhỏ nhẹ "Không ai nói thế cả, nhưng đã lâu như vậy rồi, mẹ cũng không về thăm con, có phải mẹ đã quên bố và con rồi không, sau này sẽ không bao giờ quay về nữa?"
"Con chỉ muốn đi tìm mẹ thôi..."
Giọng cậu bé ngày càng nhỏ.
Lệ Nam Thành cảm nhận thấy lồng ngực mình ướt đẫm, anh cúi đầu nhìn, thấy mắt Lệ Tiểu Thiên đã đầy nước mắt.
Cậu bé bướng bỉnh ngay cả khi khóc cũng chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhìn dáng vẻ này của Lệ Tiểu Thiên, lòng anh như thắt lại.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh.
Lệ Nam Thành im lặng vài giây, xoa đầu con "Thiên Thiên, con thật sự rất muốn mẹ về nhà sao?"
"Muốn." Lệ Tiểu Thiên trả lời không chút do dự.
Cậu bé ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu bộc lộ sự mong chờ "Bố ơi, bố sẽ để mẹ về nhà chứ?"
Dù mới ba tuổi, nhưng cậu bé đã rất thông minh.
Từ câu hỏi vừa rồi của Lệ Nam Thành, cậu ngửi thấy một tia hy vọng.
Nhìn đôi mắt lấp lánh, tràn đầy hy vọng của con, Lệ Nam Thành cảm thấy một góc nào đó trong lòng mình mềm nhũn đi.
Lệ Nam Thành nhìn con một lúc rồi nói "Nếu tối nay con chịu ngoan ngoãn ăn cơm, bố sẽ cân nhắc."
Người giúp việc lập tức truyền lệnh, khi đến phòng ăn, trên bàn đã bày sẵn bữa tối tinh tế và phong phú.
Lệ Tiểu Thiên khác hẳn thường ngày, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình.
Lần này, không cần Lệ Nam Thành phải nói gì, cậu bé tự giác cầm đũa lên và bắt đầu ăn một cách ngoan ngoãn.
Thường ngày chỉ ăn nửa bát cơm, nhưng hôm nay cậu bé đã ăn hết một bát đầy.
Trong bát... không còn sót lại hạt cơm nào.
Ăn xong, cậu còn uống thêm nửa bát canh.
|
/599
|

