Cô quá hiểu Cố Ân Ân, biết Lệ Nam Thành là ai, chắc chắn cô ta sẽ tức đến phát điên.
Dù sao cô ta cũng đã từng nghĩ rằng mình đã là người chiến thắng trong cuộc đời khi có được Ôn Tử Ngôn.
“Vừa nãy cảm ơn anh đã đứng ra giúp tôi.” Nói lời cảm ơn là điều cần thiết, đặc biệt khi nghĩ đến Hứa Dao Dao bị đánh đến sưng mặt như đầu heo, cô cảm thấy rất hả dạ.
Cô không phải kiểu người nhân hậu, bị hãm hại nhưng chỉ cần vài lời xin lỗi và vài giọt nước mắt là sẽ rộng lượng tha thứ.
Lệ Nam Thành cho cô cơ hội trừng trị Hứa Dao Dao, anh còn bá đạo, lạnh lùng như thế, thật sự rất ngầụ
“Không tính là đứng ra giúp em.”
Anh thản nhiên đáp “Người của tôi, không có lý nào lại để kẻ khác bắt nạt.”
Cố Tiểu Niệm “...”
Vậy anh chỉ không muốn người của mình bị bắt nạt, chứ không phải vì cô mới ra tay giúp?
Được thôi, mặc dù cô cũng biết anh không thể đặc biệt giúp cô, nhưng việc anh thẳng thắn nói ra như vậy, thật có cần không?
Nhìn thấy ánh mắt Lệ Nam Thành lại dừng trên túi KFC, Cố Tiểu Niệm vội vàng giấu túi đi, khẽ ho một tiếng “Ờm, vừa nãy đột nhiên tôi lại thèm cánh gà nướng, nên mua ít KFC, anh có muốn ăn không?”
Một tiếng hừ lạnh.
Lệ Nam Thành khinh miệt nhìn cô “Em sớm muộn gì cũng làm hư Tiểu Thiên.”
“Đâu có liên quan gì đến Tiểu Thiên…” Cô vẫn cố chối.
May mà Lệ Nam Thành không định tranh cãi thêm về chuyện này, anh trở lại chủ đề chính “Đêm hôm đó, là cô ta đưa em đến phòng tôi à?”
Việc cô đột nhiên xuất hiện trong phòng anh, anh vẫn luôn nghĩ đó là một kế hoạch cố tình của cô nhằm quyến rũ anh. Giờ xem ra, cô đã bị hạ thuốc rồi bị đưa nhầm đến phòng anh.
Rõ ràng người phụ nữ kia đã đưa nhầm phòng, Cố Tiểu Niệm đáng lẽ phải bị đưa đến một căn phòng khác.
Lệ Nam Thành bỗng cảm thấy may mắn, may mà nhầm phòng, nếu không...
Với tình trạng của Cố Tiểu Niệm lúc đó, hậu quả thật khó lường.
Nghĩ đến những gì có thể đã xảy ra, đôi mắt đen sâu thẳm của anh lóe lên sự nguy hiểm, ánh mắt trở nên sắc bén và lạnh lẽo.
“Khụ khụ…” Cố Tiểu Niệm không ngờ anh lại nói đến chuyện đó trước mặt Tiểu Thiên, mặt cô đỏ bừng, lúng túng ho khan.
“À... để về nhà rồi nói saụ” Cô đỏ mặt liếc nhìn anh một cái.
Trước mặt trẻ con, vẫn phải chú ý một chút.
Lệ Nam Thành cũng nhận ra sự hiện diện của Lệ Tiểu Thiên, nên không nhắc lại chuyện đó nữa.
…
Khi về đến nhà họ Lệ, Lệ Tiểu Thiên tham lam nhìn túi KFC, chờ lúc bố đi thay đồ liền lén tìm chỗ trốn để ăn.
Cố Tiểu Niệm không nhịn được cười.
Lệ Tiểu Thiên cảnh giác né tránh bố mình, trông chẳng khác nào con chuột trốn mèo.
Lệ Nam Thành thay đồ xong bước ra, Cố Tiểu Niệm cũng vừa thay áo ngủ.
Vì chuyện xảy ra đêm qua, mỗi khi ở riêng với anh, cô đều cảm thấy không thoải mái.
Trong đầu cô cứ mãi hiện lên những hình ảnh ám muội.
Cô không biết anh còn nhớ bao nhiêu, nhưng cô hy vọng anh đã quên hết, như vậy cả hai sẽ không còn thấy ngượng ngùng khi ở bên nhau nữa.
Trải qua chuyện tối qua, hôm nay cô chọn một bộ đồ ngủ rất kín đáo.
Chỉ lộ ra một chút phần cổ.
Cô nghĩ bộ đồ ngủ này không có vấn đề gì, nhưng khi bước ra khỏi phòng thay đồ, cô nhận thấy ánh mắt của Lệ Nam Thành nhìn cô có chút kỳ lạ.
|
/599
|

