Giọng anh vẫn lạnh nhạt, nhưng không còn băng giá như trước.
Trái tim Cố Tiểu Niệm đập nhanh, cô cắn môi, hít một hơi sâu và cố gắng bình tĩnh “Không đau, anh không cần phải quan tâm tôi nữa, để tôi tự…”
Chưa kịp nói xong, Lệ Nam Thành đã ngẩng đầu, lạnh lùng liếc cô một cái “Tôi không muốn quan tâm em, nhưng Tiểu Thiên muốn thấy bố mẹ nó yêu thương nhau, tôi chỉ không muốn làm nó thất vọng.”
Trái tim cô vừa mới đập loạn nhịp bỗng chậm lại, rồi trở về nhịp bình thường.
Thì ra, anh tốt với cô chỉ vì Lệ Tiểu Thiên...
Trong lòng phát ra một tiếng cười tự giễu, Cố Tiểu Niệm nhận ra mình đúng là đã tự đa tình.
Anh làm sao có thể vô cớ đối xử tốt với cô.
Cô sớm nên hiểu điều này.
Buồn cười là, vừa nãy cô còn có chút rung động trước anh.
Quản gia Lâm mang theo hộp thuốc vội vàng bước tới, theo sau là Lệ Tiểu Thiên, khuôn mặt đầy lo lắng.
“Thiếu gia, có cần gọi bác sĩ đến xem không?” Quản gia Lâm nhìn ngón tay của Cố Tiểu Niệm, đang được bọc trong lớp giấy như một cái bánh chưng, rồi lại nhìn thấy thiếu gia quỳ trước mặt thiếu phu nhân, không khỏi cảm thán.
Có lẽ từ nay về sau, dù thấy chuyện gì kỳ lạ hơn, ông cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ nữa.
Có vẻ như thiếu gia đã hoàn toàn bị thiếu phu nhân "trói buộc".
“Không cần, đưa hộp thuốc đây.”
Quản gia Lâm đưa hộp thuốc cho anh, Lệ Nam Thành lấy ra cồn và băng gạc.
“Có thể sẽ hơi đau, cố chịu một chút.” Khi anh định bôi cồn lên vết thương, tay anh khựng lại một chút.
Sự quan tâm và hành động nhẹ nhàng này khiến quản gia Lâm kinh ngạc, ông chưa bao giờ nghĩ rằng thiếu gia của mình lại có một mặt dịu dàng và chu đáo như vậy.
Ông cứ nghĩ rằng thiếu gia sẽ không bao giờ biết chăm sóc hay quan tâm người khác. Bây giờ xem ra, không phải là anh không biết, mà là anh chưa gặp đúng người thôi.
Dù người có lạnh lùng đến đâu, đứng trước người mình yêu thương cũng sẽ bộc lộ sự dịu dàng.
Tuy nhiên, sự dịu dàng và chăm sóc này không còn làm Cố Tiểu Niệm cảm thấy gì nữa.
Lòng cô giờ đây đã phẳng lặng, không chút gợn sóng.
Một lần tự đa tình là đủ, cô sẽ không cho phép mình ngu ngốc thêm nữa.
Cồn chạm vào vết thương, dù Lệ Nam Thành đã rất nhẹ nhàng, Cố Tiểu Niệm vẫn đau đến mức khẽ rít lên.
“Mẹ không đau, để con thổi cho mẹ.” Lệ Tiểu Thiên đứng bên cạnh, lo lắng đến nỗi còn căng thẳng hơn cả khi cậu bé bị tiêm.
Cậu bé rướn đầu đến, thổi từng hơi vào vết thương của cô, vừa thổi vừa nhỏ giọng an ủi “Thổi thổi, cơn đau mau biến mất ”
Cố Tiểu Niệm thấy con trai mình vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, không kìm được muốn ôm cậu bé vào lòng mà hôn cho thật nhiềụ
Lệ Nam Thành thì khó ưa như vậy, thế nào lại sinh ra một cậu bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến thế chứ.
Vết thương nhanh chóng được xử lý, Cố Tiểu Niệm chỉ định dán một miếng băng cá nhân, nhưng Lệ Nam Thành nhất định phải quấn băng gạc, khiến ngón tay cô trông như bị thương rất nặng.
Cố Tiểu Niệm không dám tỏ thái độ khó chịu, nếu không sẽ bị coi là không biết điềụ
Xử lý xong vết thương, anh đứng dậy, nhìn cô từ trên cao, lạnh lùng nói “Không cần nấu ăn nữa, ra ngoài ăn đi.”
Cố Tiểu Niệm ngay lập tức nhìn về phía Lệ Tiểu Thiên.
Chẳng cần suy nghĩ nhiều, cô lắc đầu “Chúng ta ăn ở nhà đi.”
|
/599
|

