Lệ Nam Thành khẽ nhíu mày.
Cô gái này gầy quá mức, bình thường thấy cô ăn không ít, vậy mà chẳng tăng cân chút nào.
"Bố "
Lệ Tiểu Thiên phát hiện Lệ Nam Thành đã về, lập tức reo lên vui mừng. Dù tay vẫn còn ướt, cậu bé đã nhảy lên và lao về phía anh.
Lệ Nam Thành cúi xuống đón lấy con trai mà không hề tỏ ra khó chịu khi cậu bé dùng đôi tay ướt nhẹp lau lên người mình.
Cố Tiểu Niệm đang bận thái rau, nghe tiếng Lệ Tiểu Thiên gọi "Bố" thì bất giác lòng cô chùng xuống. Tay cô khẽ run, khiến con dao trượt qua ngón tay và làm cô bị đứt một vết.
"Á " Cô nhíu mày đau đớn.
Máu ngay lập tức rỉ ra, chảy dọc theo ngón tay.
"Cắt rau cũng có thể cắt trúng tay, làm sao mà có người phụ nữ ngốc nghếch như em chứ." Một bóng đen bất ngờ phủ xuống trước mặt cô, trước khi cô kịp phản ứng, bàn tay bị thương đã bị anh nắm lấy.
Chỗ máu chảy được anh ấn giữ.
Mùi hương quen thuộc len lỏi vào khứu giác.
Cô ngước mắt lên, ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng mà tuấn tú của anh ngay trên đầụ
Đôi mắt hẹp dài và sâu thẳm, ánh nhìn lãnh đạm và xa cách. Đôi môi mím chặt, toát lên vẻ lạnh lùng và vô tình. Anh đang nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay cô mà không chút biểu cảm.
Nghĩ đến thái độ lạnh lùng của anh buổi sáng, Cố Tiểu Niệm giật mạnh tay về, tức giận nói "Đúng, tôi ngốc. Người thông minh như anh thì đừng nói chuyện với kẻ ngốc như tôi. Tôi cắt trúng tay thì sao, có phải tay anh đâu, anh không cần lo."
Lệ Nam Thành cau mày, khuôn mặt trở nên lạnh lùng hơn.
Cô gái chết tiệt này, sao cô ấy giống như con nhím vậy? Mỗi khi anh nói một câu, cô ấy lại phải phản bác cả đống câụ
Nhận thấy ánh mắt lạnh lùng từ phía trên, Cố Tiểu Niệm không chịu thua, ngẩng đầu lên nhìn anh đầy thách thức.
Sau một hồi đối mắt, Lệ Nam Thành càng nhíu mày chặt hơn "Cố Tiểu Niệm, tốt nhất là đừng làm tôi tức giận."
Giọng anh lạnh lùng, trầm đục, từng chữ như được phủ một lớp băng giá, khiến Cố Tiểu Niệm bất giác run lên.
Chưa kịp phản kháng, tay cô lại bị anh mạnh mẽ nắm lấy, kéo cô đi thẳng ra ngoài.
Cô tức giận hét lên "Lệ Nam Thành, thả tôi ra Anh định làm gì?"
"Im lặng." Khuôn mặt anh đầy tức giận, động tác thô lỗ kéo cô ra phòng khách.
Thấy bố mình bắt nạt người mẹ yêu dấu, Lệ Tiểu Thiên lập tức giận dữ, đôi chân ngắn ngủn chạy theo, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại vì tức giận, hét lên "Bố, thả mẹ ra Không được bắt nạt mẹ "
Lệ Nam Thành hoàn toàn không để ý đến cậu con trai.
Lệ Tiểu Thiên càng nóng ruột, cậu bé lao đến ôm chặt lấy chân bố mình "Bố bắt nạt mẹ, bố là kẻ xấu, con sẽ đánh bố "
Nói xong, cậu bé dồn hết sức lực vào đôi tay bé xíu, giận dữ đấm vào bố mình.
Gương mặt Lệ Nam Thành tối sầm lại.
Anh đúng là đã nuôi một con sói con vong ân bội nghĩa, có mẹ là quên bố luôn.
Dám đánh bố ruột của mình sao
Anh đưa tay gỡ cậu bé đang bám chặt chân mình ra, giận đến nỗi gân xanh trên trán nổi lên "Lệ Tiểu Thiên, con muốn tạo phản à?"
|
/599
|

