Hai chiếc xe cùng rời khỏi núi Thiên Khuyết.
Chiếc xe Hong Qi ở phía trước đi một mạch về nhà họ Dương, nhưng lại không hề có bất kì động tĩnh nào.
Chiếc Land Rover phía sau là chạy tới Thành Đông.
Trong xe, Diệp Thiên mãi không thể giữ bình tĩnh được.
Thiên Thành, thật sự còn có một cô con gái.
Cho dù khi Diệp Thiên nghĩ rằng anh ấy rất hiểu rõ Từ Thiên Thành, nhưng cũng không thể ngờ tới.
Theo Dương Kiều Kiều nói, năm năm trước, Từ Thiên Thành về nhà thăm người thân, nhưng ngay cả cửa nhà họ Từ cũng không vào được, bị cụ bà Từ và Từ Thiên Minh đuổi ra ngoài.
Bi phẫn đan xen, liền đến quán bar uống rượu, trong lúc chếnh choáng đã qua đêm với một cô gái vừa tốt nghiệp và đang làm thêm ở đây.
Không biết đây là bất hạnh hay may mắn, cô gái đó đã có thai.
Từ Thiên Thành yêu cầu cô gái đó bỏ đứa con đi, nhưng cô ta không nghe theo, bí mật giữ đứa trẻ lại.
Đến khi đứa bé chào đời, người mẹ vì khó sinh mà mất, Từ Thiên Thành mới biết sự thật.
Lúc đó, anh vừa mới bắt đầu với Lâm Tuyết.
Hơn nữa, nếu như để người nhà họ Từ biết rằng anh có một cô con gái, đứa trẻ sẽ không được an toàn.
Bất lực, anh chỉ có thể chịu đựng nỗi đau giao đứa trẻ cho một người họ hàng ở Thành Đông nuôi dưỡng.
Và đưa hết tài khoản tiết kiệm được cho người họ hàng kia.
Chỉ hy vọng rằng đứa bé có thể bình yên trưởng thành và sống một cuộc đời bình thường.
Bởi vì cô gái đó, trùng hợp lại cùng học với Dương Kiều Kiều, mà Dương Kiều Kiều lại có thể kết giao với người thuộc tầng lớp như Tư Thiên Thành nên mới biết được nguyên nhân hậu quả.
Từ Thiên Thành cầu xin cô ta đừng nói chuyện này ra.
Vì vậy, cô ta đã lấy được không ít tiền tiêu sài từ Từ Thiên Thành.
"Hít! "
Diệp Thiên hít một hơi thật sâu.
Bốn năm trước, Từ Thiên Thành đột nhiên trở về Dung Thành một chuyến.
Sau đó, thất thần mất mấy ngày, thậm chí lần đầu tiên vay Diệp Thiên tiền.
Nhớ lại thì chuyện hoàn toàn đúng rồi.
Hơn nữa, Dương Kiều Kiều không có gan lớn mà nói dối.
Từ Thiên Thành, thực sự còn có một người con gái.
Bây giờ có lẽ đứa trẻ đã bốn tuổi rồi.
Diệp Thiên trong lòng cảm thấy bùi ngùi.
Thiên Thành, năm đó anh không thể cứu em, giờ con của em anh nhất định sẽ nuôi lớn trưởng thành.
Trong lòng Diệp Thiên vô cùng kiên định, cái chết của Từ Thiên Thành đã là một sự hối tiếc không thể bù đắp.
Đối với việc đứa con mà Từ Thiên Thành để lại, Diệp Thiên càng không thể bỏ mặc.
"Thưa anh, chúng ta đến nơi rồi!"
Giọng nói của Lâm Khuê kéo Diệp Thiên trở về hiện thực.
Chiếc xe từ từ dừng lại, phía trước là một căn nhà với kiến trúc phương tây vừa mới sửa xong.
Căn nhà có hai tầng, thiết kế tinh tế.
Ở đây mặc dù không phải là trung tâm Dung Thành, nhưng để xây được một ngôi nhà như vậy cần tốn không ít tiền.
"Thưa anh, ngôi nhà mà Dương Kiều Kiều nói chính là ở đây."
Diệp Thiên ừm một tiếng, trong lòng mang theo sự kì vọng, nhấc chân đi về phía trước.
Lâm Khuê bước lên phía trước một bước và nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng lại không có bất kì động tĩnh nào.
Gõ lần nữa, vẫn như vậy.
"Lẽ nào không có người?"
Lâm Khuê cau mày, đang định gõ mạnh hơn một chút thì tiếng cánh cửa mở ra.
"Gõ gõ gõ, gõ cái gì, anh gõ hỏng cửa có đền không?"
Ở cửa, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cởi trần, mặt thì hổn hển.
"Chúng mày là ai, không biết tao đang bận sao? Cút mau."
Nhìn thấy Diệp Thiên và Lâm Khuê lạ mặt, người đàn ông đó nói chuyện càng không lịch sự.
Diệp Thiên nhíu mày, con người như vậy, có thể tin cậy được
