Kiếp Này Trả Nợ, Kiếp Sau Không Gặp

Chương 8

/1390



Sao anh ta còn gọi cho cô? Sao vẫn cứ dây dưa không dứt thế này? Rõ ràng mọi chuyện đã không thể cứu vãn, vậy tại sao người đàn ông này lại không hiểu thế nào là buông bỏ?


Bạch Vị Ương đột nhiên nổi giận. Biết rõ cô đã kết hôn, biết rõ tối nay là đêm tân hôn của cô, Bạch Trình An làm vậy là muốn gì chứ? Điện thoại vẫn reo, Bạch Vị Ương hất gối ra, ấn nút nghe.


"Anh rốt cuộc muốn thế nào?"


"Vị Ương, Vị Ương… tốt quá, cuối cùng em cũng nghe máy."


Giọng Bạch Trình An có gì đó không ổn.


"Anh uống rượu rồi à?"


"Vị Ương, sao giờ em mới nghe máy? Em có biết anh lo cho em thế nào không?"


"Anh say rồi. Anh đang ở đâu, tôi sẽ bảo người nhà họ Bạch đến đón anh về."


Giọng Bạch Vị Ương bình tĩnh, nhưng đối phương rõ ràng không muốn nghe cô nói bằng thái độ lạnh nhạt như vậy.


"Vị Ương, Vị Ương, em đến đón anh đi, anh chỉ muốn em đến đón anh thôi. Như… như trước đây, được không?"


"Bạch Trình An  Tôi đã kết hôn rồi "


"Anh không quan tâm  Anh không đồng ý  Anh không chấp nhận "


Giọng nói nặng nề khiến người ta rùng mình, tiếng gầm của Bạch Trình An đáng sợ như dã thú.


Nhưng rồi, anh ta nhanh chóng dịu giọng  "Vị Ương, anh muốn gặp em, chỉ muốn gặp em thôi. Em đến gặp anh nhé? Anh đang ở quán rượu ngày trước tổ chức mừng em tốt nghiệp. Anh sẽ đợi, đợi mãi đến khi em đến."


Điện thoại bị ngắt, khóe môi xinh đẹp của Bạch Vị Ương mím chặt.


Cô nhớ quán rượu đó. Ngày cô tốt nghiệp, Bạch Trình An dường như còn vui hơn cả cô, giấu bố mẹ lén đưa cô đi, bao trọn quán rượu để chúc mừng cô. Hôm đó, cô thực sự rất vui. Nhưng…Cẩn thận bước xuống lầu, Bạch Vị Ương không muốn kinh động bất kỳ ai trong Ôn Trạch.


Cô nhẹ nhàng men theo cầu thang đi xuống, chân vừa chạm bậc cuối cùng, đèn trên đầu đột nhiên "tách" một tiếng, sáng lên. Bạch Vị Ương vội ngẩng đầu, trên cầu thang, Lăng Túc mặt không cảm xúc, đang nhìn xuống cô.


"Tôi…"


Bạch Vị Ương cảm thấy cần giải thích, nhưng vừa mở miệng, trên khuôn mặt lạnh băng của Lăng Túc đã toát ra chút sát khí.


"Đêm khuya thế này, còn muốn hẹn hò với tình cũ, thật là cảm động lòng người."


Giọng điệu trào phúng, nhưng âm thanh lạnh lẽo đến tận xương, khóe mắt Lăng Túc ánh lên sự chế giễu, như những mũi tên sắc nhọn đâm vào tim Bạch Vị Ương.


"Anh nói gì?"


"Sao, vẫn không muốn thừa nhận?"


Lăng Túc từng bước đi xuống, thân hình cao lớn mang khí thế áp đảo, như núi nhỏ khiến Bạch Vị Ương đứng im không nhúc nhích nổi.


"Quán rượu Phương Trình Thức cách đây không gần, có cần tôi làm tài xế đưa cô đi không?"


Đồng tử màu nâu của Bạch Vị Ương co rụt lại, cô nhìn hắn chằm chằm không tin nổi, từ dưới chân, từng luồng khí lạnh chạy thẳng lên đỉnh đầụ


"Anh nghe lén điện thoại của tôi? Sao anh có thể làm vậy  Anh có biết nhân quyền là gì không?"


"Ha ha ha."


Lăng Túc bật cười thành tiếng  "Nhân quyền? Ở Ôn Trạch, cô đòi nói với tôi về nhân quyền?"


Thái độ hoàn toàn không quan tâm của hắn khiến lòng Bạch Vị Ư... lạnh thấu tim. Giây tiếp theo, cổ tay cô đau nhói, ngẩng lên, nụ cười trên mặt Lăng Túc đã biến mất, chỉ còn lại sự hung bạo và căm ghét.




/1390

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status