*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi tan tiết, Bách Xương Ý đi ra khỏi phòng học dưới sự vây quanh của đám sinh viên hỏi bài, Đình Sương không tìm được cơ hội để trả lại bút máy.
Tống Hâm đi tới dãy bàn đầu tiên, hỏi: “Mày tới thư viện không Đình Sương?”
Đình Sương đáp: “Không đi đâu, tao quên mang balo theo rồi.”
Tống Hâm nói: “Mày sao thế? Đi học mà còn quên mang balo.”
Đình Sương: “Thì… ra ngoài vội quá nên quên thôi.”
“Vậy tao tới thư viện trước đây.” Tống Hâm nhớ tới một việc, nói tiếp: “Người anh em, hôm nay mày được đấy.”
Đình Sương hỏi: “Được cái gì?”
Tống Hâm liếc mắt về phía cửa một cái, xác nhận giáo sư đã đi thật rồi, mới nhỏ giọng nói: “Mày đúng là hết lòng vì nhân dân, cứng vãi nồi, dám oán trách cuộc thi khó nhằn ngay thẳng mặt giáo sư.”
Đình Sương thầm nghĩ, tao mà kể cho mày nghe vụ tao từng mắng giáo sư ngu ngốc ngay thẳng mặt ổng, hiện tại mày chả sợ chết khiếp luôn ấy chứ?
Không đúng.
Đình Sương thầm nghĩ lại, thế còn chưa đủ đô, nếu cậu mà kể cho Tống Hâm nghe vụ mình và Prof. Bai từng trải qua hai đêm xuân, có khi thật sự sẽ hù chết Tống Hâm luôn.
“Cứng bình thường.” Đình Sương thuận miệng đáp một câu.
Kỳ thực từ lúc Bách Xương Ý tuyên bố giảm độ khó của cuộc thi, mãi cho đến tận bây giờ, trong lòng cậu vẫn luôn có chút hoảng hốt. Cuộc thi này có độ khó cao là thật, chính mồm cậu nói ra cũng là thật, thế nhưng cậu không ngờ được Bách Xương Ý lại thật sự cân nhắc đến ý kiến đấy.
Hành động này giống như việc bảo trợ giảng photo giáo trình vậy, Bách Xương Ý vì cậu mà phá vỡ tiền lệ, đây căn bản không phải là dân chủ chiến thắng, đây là…
Được sủng —— khụ, stop.
Là vì tình riêng mà phá bỏ nguyên tắc.
Trước đấy cậu đã nói rõ với Bách Xương Ý, cậu không muốn phức tạp hóa mối quan hệ của bọn họ, thế nhưng hiện tại cậu luôn cảm thấy Bách Xương Ý vì cậu mà phá bỏ nguyên tắc của mình…
Không biết nên lấy thứ gì để đáp lại.
Cảm giác một cái mông không đủ để dùng.
Đằng sau lại bắt đầu đau lâm râm rồi đấy.
Sau khi học xong, Đình Sương ngồi xe buýt đến Freesia, đạp chiếc xe để quên trước cửa quán về. Sau khi về đến nhà, cậu chỉnh lý lại giáo trình và bài vở ngày hôm nay, sau đó miễn cưỡng dựa lưng vào ghế, gác chân lên bàn học.
Bỗng nhiên liếc mắt thấy cái bút máy đặt ở trên bàn.
Thân bút xanh sọc đen, ngòi bút vàng pha trắng.
Cậu cầm cây bút lên, sau khi đánh giá nó một lúc thì buồn chán quá, đặt cây bút lên chỗ nhân trung rồi kẹp chặt giữa môi với mũi, tiếp đó cứ duy trì tư thế này mà lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Bách Xương Ý.
(trong tiếng Nhật thì ‘anata’ có nghĩa tương tự như ‘you’ trong tiếng Anh; đây là cách gọi thân mật mà người vợ gọi người chồng)
Frost: Anata.
Frost: Ngày hôm nay có thời gian để hẹn hò không?
Frost: Em có việc muốn nói với anh.
Đình Sương liếc mắt nhìn thời gian trên góc màn hình —— 12:17, như thế nghĩa là cậu và Bách Xương Ý đã xa nhau được 2 giờ 32 phút.
Frost: Em cảm giác lâu lắm rồi không gặp anh.
Frost: Lâu không gặp sẽ khiến cho tình cảm bị nhạt phai.
Frost: Là đàn ông thì phải chủ động một chút.
Bút máy tỏa ra mùi hương ở cạnh lâu năm bên người Bách Xương Ý.
Có chút ghẹo người.
Đình Sương đợi một lúc, không đợi được tin nhắn trả lời của Bách Xương Ý, thế là tự sướng một tấm với bút máy, gửi đi.
Frost:
Sau khi tan tiết, Bách Xương Ý đi ra khỏi phòng học dưới sự vây quanh của đám sinh viên hỏi bài, Đình Sương không tìm được cơ hội để trả lại bút máy.
Tống Hâm đi tới dãy bàn đầu tiên, hỏi: “Mày tới thư viện không Đình Sương?”
Đình Sương đáp: “Không đi đâu, tao quên mang balo theo rồi.”
Tống Hâm nói: “Mày sao thế? Đi học mà còn quên mang balo.”
Đình Sương: “Thì… ra ngoài vội quá nên quên thôi.”
“Vậy tao tới thư viện trước đây.” Tống Hâm nhớ tới một việc, nói tiếp: “Người anh em, hôm nay mày được đấy.”
Đình Sương hỏi: “Được cái gì?”
Tống Hâm liếc mắt về phía cửa một cái, xác nhận giáo sư đã đi thật rồi, mới nhỏ giọng nói: “Mày đúng là hết lòng vì nhân dân, cứng vãi nồi, dám oán trách cuộc thi khó nhằn ngay thẳng mặt giáo sư.”
Đình Sương thầm nghĩ, tao mà kể cho mày nghe vụ tao từng mắng giáo sư ngu ngốc ngay thẳng mặt ổng, hiện tại mày chả sợ chết khiếp luôn ấy chứ?
Không đúng.
Đình Sương thầm nghĩ lại, thế còn chưa đủ đô, nếu cậu mà kể cho Tống Hâm nghe vụ mình và Prof. Bai từng trải qua hai đêm xuân, có khi thật sự sẽ hù chết Tống Hâm luôn.
“Cứng bình thường.” Đình Sương thuận miệng đáp một câu.
Kỳ thực từ lúc Bách Xương Ý tuyên bố giảm độ khó của cuộc thi, mãi cho đến tận bây giờ, trong lòng cậu vẫn luôn có chút hoảng hốt. Cuộc thi này có độ khó cao là thật, chính mồm cậu nói ra cũng là thật, thế nhưng cậu không ngờ được Bách Xương Ý lại thật sự cân nhắc đến ý kiến đấy.
Hành động này giống như việc bảo trợ giảng photo giáo trình vậy, Bách Xương Ý vì cậu mà phá vỡ tiền lệ, đây căn bản không phải là dân chủ chiến thắng, đây là…
Được sủng —— khụ, stop.
Là vì tình riêng mà phá bỏ nguyên tắc.
Trước đấy cậu đã nói rõ với Bách Xương Ý, cậu không muốn phức tạp hóa mối quan hệ của bọn họ, thế nhưng hiện tại cậu luôn cảm thấy Bách Xương Ý vì cậu mà phá bỏ nguyên tắc của mình…
Không biết nên lấy thứ gì để đáp lại.
Cảm giác một cái mông không đủ để dùng.
Đằng sau lại bắt đầu đau lâm râm rồi đấy.
Sau khi học xong, Đình Sương ngồi xe buýt đến Freesia, đạp chiếc xe để quên trước cửa quán về. Sau khi về đến nhà, cậu chỉnh lý lại giáo trình và bài vở ngày hôm nay, sau đó miễn cưỡng dựa lưng vào ghế, gác chân lên bàn học.
Bỗng nhiên liếc mắt thấy cái bút máy đặt ở trên bàn.
Thân bút xanh sọc đen, ngòi bút vàng pha trắng.
Cậu cầm cây bút lên, sau khi đánh giá nó một lúc thì buồn chán quá, đặt cây bút lên chỗ nhân trung rồi kẹp chặt giữa môi với mũi, tiếp đó cứ duy trì tư thế này mà lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Bách Xương Ý.
(trong tiếng Nhật thì ‘anata’ có nghĩa tương tự như ‘you’ trong tiếng Anh; đây là cách gọi thân mật mà người vợ gọi người chồng)
Frost: Anata.
Frost: Ngày hôm nay có thời gian để hẹn hò không?
Frost: Em có việc muốn nói với anh.
Đình Sương liếc mắt nhìn thời gian trên góc màn hình —— 12:17, như thế nghĩa là cậu và Bách Xương Ý đã xa nhau được 2 giờ 32 phút.
Frost: Em cảm giác lâu lắm rồi không gặp anh.
Frost: Lâu không gặp sẽ khiến cho tình cảm bị nhạt phai.
Frost: Là đàn ông thì phải chủ động một chút.
Bút máy tỏa ra mùi hương ở cạnh lâu năm bên người Bách Xương Ý.
Có chút ghẹo người.
Đình Sương đợi một lúc, không đợi được tin nhắn trả lời của Bách Xương Ý, thế là tự sướng một tấm với bút máy, gửi đi.
Frost:
|
/84
|

